Lúc này Mạc Ngôn đã xong, sau khi nhìn thấy Mạch Tuệ hắn cười hỏi:
- Tối qua em ngủ có ngon không?
Mạch Tuệ lườm hắn một cái nói:
- Anh biết rõ còn cố hỏi...
Cô đối với những thủ đoạn tu gia của Mạc Ngôn đều hoàn toàn không biết gì cả nhưng cô cũng có biết về điểm huyệt ngủ, hơn nữa đêm qua cô ngủ còn vô cùng ngon giấc sau khi tỉnh dậy thấy tinh thần rất sảng khoái, hoàn toàn không giống với cảm giác thường ngày, đương nhiên là cô đoán được đêm qua Mạc Ngôn đã động chân động tay.
Mạc Ngôn lập tức nói chuyện chuyển đề tài cười:
- Sáng nay, em muốn ăn gì? Đển anh gọi điện thoại cho người đưa tới.
Mạch Tuệ nói:
- Chưa ăn sáng vội… Em muốn biết, tối hôm qua anh rời khỏi đây có thu hoạch gì không?
Mạc Ngôn cười nói:
- Chưa thu hoạch được cái gì nhưng những người mất tích anh đã tìm thấy rồi.
Mạch Tuệ vui mừng nói:
- Thật sao?
Mạc Ngôn cười nói:
- Đương nhiên là thật rồi… Tối qua đã nói với em, anh là một đại tu sĩ độc nhất vô nghị, chút chuyện nhỏ này dễ như trở bàn tay ấy mà.
Mạch Tuệ đi tời hôn nhẹ lên mắt hắn, cười dài nói:
- Được rồi, không cần khoe khoang nữa, em biết anh là lợi hại nhất được chưa?
Dừng lại một chút cô lại nói:
- Em đi gọi điện cho Tô Cận để cô ấy không phải lo lắng nữa.
Mạc Ngôn suy nghĩ nói:
- Lúc gọi điện em nói luôn cho cô ấy biết, anh đã thay cô ấy tìm Thích Viễn Sơn về nhưng có chút mẫn cảm, người của cục quốc thổ đã can dự vào. Cho nên, ít nhất cũng phải trong vòng 2,3 ngày nữa cô ấy mới có thể chắc chắn nhìn thấy sư bá của mình.
Mạch Tuệ không khỏi ngẩn ra nói:
- Người của cục quốc thổ?
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Việc này dài lắm, đợi lúc nào có thời gian anh sẽ nói cho em biết.
Tối hôm qua, tuy hắn muốn vạch trần thân phận tu sĩ của mình nhưng trong có mấy giờ ngắn ngủi không có khả năng đem toàn bộ tun tức nói cho Mạch Tuệ. Cho nên hắn tính toán sau khoảng thời gian này, mỗi ngày hắn sẽ nói một chút làm cho Mạch Tuệ hiểu cái này là thoát ly hẳn thế giới người thường.
Người đời thường sợ vì không biết còn muốn Mạch Tuệ sau này không phải lo lắng cho mình thì cẩn phải nói dần dần để cô ấy hiểu những chuyện này.
Mạch Tuệ gật đầu nói:
- Được, bây giờ em phải gọi điện cho Tô Cận ngay.
Sau 20 phút Tô Cận đã đi bộ vào 36 hào viện tự mình đến cảm ơn.
- Mạc Ngôn, thật sự tôi không biết phải cảm ơn anh như thế nào…
Tô Cận cảm kích nói.
Mạc Ngôn cười:
- Thuận thay thì làm thôi, cô không cần phải để trong lòng đâu.
Tô Cận nghiên túc nói:
- Không thể nói như vậy được, tục ngữ có câu cứu một mạng người còn hơn xây 7 tòa tháp. Anh đã cứu được người thân nhất của tôi dù tôi có tạ ơn thế nào đi nữa cũng không đủ.
Mạc Ngôn cười nói:
- Sau này khi xuất cảnh, cô giúp tôi chiếu cố Mạch Tuệ như vậy đã là báo đáp cho tôi rồi.
Tô Cận biết Mạch Tuệ đối với Mạc Ngôn quan trọng thế nào vì thế cô đã nghiên túc gật đầu:
- Anh yên tâm, chỉ cần có tôi ở đó thì tuyệt đối sẽ không để cho cô ấy thiệt thòi đâu.
Dừng lại một chút, cô lại nói:
- Mạc Ngôn, sư bá của tôi, sức khỏe bây giờ có tốt không?
Mạc Ngôn nói:
- Yên tâm đi, ông ta không sao cả chẳng qua là đang ở chỗ nào đó nghỉ ngơi hai ngày thôi.
Tô Cận sớm đã nghe Mạch Tuệ nói qua vấn đề này, cô cười khổ nói:
- Chỉ cần ông ấy bình an thì ở đâu tôi cũng không có ý kiến gì.
Lúc này người đưa bữa sáng đã đến, 3 người sau khi ăn sáng Tô Cận và Mạch Tuệ còn có việc phải làm họ đã lái xe đi đến công ty.
Hai người đi ra khỏi cửa chưa được bao lâu, Phương Chính và Lộ Lương đã đến 36 hào viện.
- Hai vị lãnh đạo, cơn gió nào đã đưa hai vị đến đây vậy?
Sau khi thấy Phương Chính và Lộ Lương, Mạc Ngôn đã biết nhưng còn cố tình hỏi.
Không biết ý đồ của 2 người này đến đấy có giống Tô Cận đều đến để tạ ơn?
- Mạc tiên sinh, chúng tôi đến nghe cậu báo cáo…
Phương Chính cười nói.
Lúc này nhìn Phương Chính không ra một cái giá là cục trưởng, bộ dạng tươi cười hớn hở thật là rất giống cấp trên báo cáo công việc với cấp dưới.
Sau khi hàn huyên mấy câu, Mạc Ngôn đón tiếp hai người trong phòng khách hỏi:
- Người cũng tìm được rồi?
Phương Chính nói:
- Sau khi nhận được điện thoại của cậu, chúng tôi đã lập tức hành động, bao gồm cả trưởng phòng, tất cả mọi người đều đã được tìm thấy. Mạc tiên sinh, tôi đến đây cũng là để cảm ơn tiếp theo là để cậu nghe cậu nói về tình hình tối qua một chút.
Mạc Ngôn nói:
- Cảm ơn thì không cần đâu, còn về phần tối qua đã trải qua thực ra cũng không có gì để nói, tôi chỉ dùng chính cách của tôi để tìm bọn họ thôi…
Cụ thể tối qua trải qua cái gì, đương nhiên Mạc Ngôn không thể nói cho Phương Chính và Lộ Lương, đối với bọn họ biết quá nhiều chuyện chưa hẳn đã là tốt.
Dừng lại một chút, hắn lại tiếp tục nói:
- Về phần Sở trưởng, bọn họ rốt cục là mất tích thế nào thực ra tôi cũng không rõ lắm. Muốn làm rõ chuyện này chỉ e là phải đợi trưởng phòng tỉnh lại, anh tự đi hỏi ông ta. Ngoài ra,
Phương Chính nói:
- Thân phận giữa những người này có chút nhạy cảm, chỉ e là không thể giữ lại trong thời gian quá dài.
Mạc Ngôn cười nói:
- Anh là chỉ Trương Trường Thanh.
Phương Chính cười khổ nói:
- Không chỉ có mình ông ta… theo điều tra bước đầu, trong những người này có cả giáo sư, thương nhân, thậm chí còn có cả quan chức nữa.
Trong núi Hồ Lô, Hắc miêu quay lại chỉ thấy một cái hang rỗng tuếch, nó tức giận meo meo một tiếng. Nó cào cào tảng đá nát dưới chân.
Hôm nay lúc rạng sáng, nó bị Mạc Ngôn bức phải đi xa hơn trăm dặm nhưng nó vẫn yên tâm về những người trong hang này, khi hừng đông quay về thì lại phải lặng lẽ quay lại…
Sau đó nó chứng kiến trước mặt mình chỉ toàn là một nơi vắng vẻ.
Nó không thể xác định rốt cục những người này là được ai cứu đi nhưng nó cũng không ngại đem khoản này tính lên một tên khốn nạn nào đó…
- Nếu không phỉa là một tên khốn nạn nào thì sao những người này lại biến mất? Ngươi là tên khốn nạn, thối, trứng vịt mặn, ta sẽ nhớ ngươi!
Hắc Miêu hừng hực lầm bầm, chìa lông xù và móng vuốt ra tức giận cào một đám đất thành bột mịn.
Sau khi phát tiết một phen cuối cùng thì nó cũng bình tĩnh trở lại. Nó bắt đầu cảm ứng những hơi thở còn lưu lại trong huyệt động.
Mấy người mất tích này đối với nó mà nói rất quan trọng, liên quan đến tương lai tu đồ và vận mệnh của nó. Lúc này đây, dù có thế nào nó cũng không dễ dàng mà buông tha, nhất định trong thời gian ngắn nó phải tìm thấy những người này.
Hơi thở lưu lại trong động cực kì hỗn độn, không chỉ có hơi thở của những người bị mất tích mà còn có hơi thở của những người xa lạ.
Sau khi Hắc miêu nhớ những hơi thở này nó đi ra ngoài huyệt động cẩn thận tìm dấu vết.
Những dấu vết còn lại rất nhiều, ví dụ như bụi cỏ bị đè xuống, nhánh cây bị gãy, còn có cả vết giày…
Nhưng những dấu vết này cũng chỉ có hạn không có kéo dài ra phía ngoài.
Hắc miêu đã vào trần gian được một khoảng thời gian, đối với những khoa học kĩ thuật của thế giới không phải là nó hoàn toàn không biết gì cả.
- Xem ra những người này đã được máy bay trực thăng cứu đi…Cái thành phố này nơi có thể điều động được trực thăng cũng không nhiều, chẳng
Nghĩ đến đây, nó không một chút do dự chạy gấy về phía Uyển Lăng.
Lúc này nó không hề lo lắng gì đến sự tồn tại của Mạc Ngôn, bởi vì đối với nó mà nói nếu mất đi cơ hội lần này thì tương lai có thể mấy chục năm nữa e rằng nó vẫn phải sống tạm trong thân miêu… hơi thở này dơ bẩn phàm trần thế tục…
Vì không muốn để cho người ta chú ý nên sau khi ra khỏi núi Hồ Lô, nó bắt đầu đi chầm chậm, sau đó nó tìm cơ hội nhảy lên chiếc xe buýt.
Khách trên xe buýt thấy con Hắc miêu xinh đẹp chỉ cảm thấy thú vị và đáng yêu chứ không có ai đuổi nó xuống xe cả.
Sau khi vào thành phố Hắu miêu cũng không vội chạy lung tung mà nó tập trung hơn 10 con mèo khác lại sử dụng chúng để tìm mục tiêu.
Những con mèo hoang này sớm đã bị nó phục tùng, mặc dù không có linh trí nhưng thông qua dấu vết thì việc tìm kiếm đơn giản chúng có thể đảm nhận được. Hắc miêu nói cho chúng biết những dấu vết của chiếc trực thăng một khi đã phát hiện ra thì phải lập tức trở về báo cáo.
Những còn mèo hoang này sau khi nhân được nhiệm vụ liền lập tức chạy ra 4 hướng, chạy đến cả những chỗ hẻo lánh nhất của thành phố.
Bất kể là những chỗ có rộn như trường học, hay những chỗ có kỉ luật nghiêm minh như cơ quan chính phủ đều không thể ngăn được bước chân xâm lấn của chúng, rất nhanh chúng đã thu thập được một ít tin tức về cục sắt đó.
Sau mấy tiếng Hắc miêu đã xâu chuỗi lại những tin tức đó lại.
- 27 chỗ có thể có trực thăng, trong đó có 8 điểm cơ bản có thể xác định…hoàn hảo, địa điểm không nhiều lăm, khổ cực trong nửa ngày đã thu phục được.
Thế giới này chưa bao giờ làm một chuyện chuyển động, cùng lúc Hắc miêu đang tìm kiếm những người này thì tin mất tích của Hồ Húc Đông và Hứa Gia Minh đã bị người ta cắt đứt, bởi vì thân phận và bối cảnh của bọn họ đã dần dần lên men.