Mạc Ngôn trấn tĩnh trở lại, bay về hướng hào viện 36.
Sau khi xẹt qua một đỉnh núi, hẳn bỗng nhiên ngẩn người ra theo bản năng hắn nhìn về hướng nam của núi Hồ Lô.
Hắc miếu đi hướng bắc, nhưng lúc này trong khu vực phía nam Mạc Ngôn lại cảm nhận được hơi thở quyen thuộc của nó.
Hơi thở này rất đậm nhưng cũng rất hư vô và giống như đúc hơi thở của Hắc miêu kia.
Mạc Ngôn cũng không cho rằng đây là Hắc miêu đã quay lại mà nhân định khu vực phía nam cất giấu hang ổ của Hắc miêu hoặc là nó đã từng ở nơi này thời gian cũng khá dài.
- Nhưng bất luận là có phải nơi ở của nó không thì cũng nên xem qua. Nếu tìm được chỗ ở của nó thì cái này gọi là chạy nhưng không thể che dấu được... Nếu không phải thì ít nhất cũng có thể xác định được đường hoạt động của nó.
Nghĩ đến đây, ngay lập tức Mạc Ngôn điều chỉnh phương hướng đo về phía nam.
Chỉ một lát sau hắn đã đi vào một đường hẹp dài trong sơn cốc. Trong sơn cốc này cây cối rất nhiều, có những cây trên trăm năm tuổi mà không hề có dấu hiện bị chặt, ngoài ra rừng cây cỏ dại, chim chóc cũng rất phong phú.
Một khu vực có thảm thực vật đẹp như vậy cho dù là ở công viên Quốc gia Sâm Lâm gần núi Hồ Lô cũng khônng nhìn thấy.
- Chỗ này ít có người đến, dùng để ẩn thân thì đúng là không tồi.
Mạc Ngôn tập trung suy nghĩ, cách chỗ hơi thở đậm kia mấy ngàn thước sau khih xác định được phương hướng cụ thể hắn như một con chim lao vào rừng cây.
Chỗ có hơi thở là chỗ sơn động có vô số dây.
Trên thực tế, đá thạch bích ở chỗ này không lớn cũng không nhỏ, chẳng qua là vì mấy trăm ngàn năm không hề bị phá hoại cho nên cây dây mới leo lên chằng chịt. Cành lá um tùm tươi tốt, cái động rộng khoảng một thước, cao khoảng 2 thước được dấu trong đó.
Mạc Ngôn cũng không vội đi vào, mà mở vốn ý thức ra cẩn thận dò xét trong động.
Đổi lại là 10 phút trước, hắn không hề cẩn thận như thế nhưng lúc này khi ý thức được đây có thể là sào huyệt mà Hắc miêu tu vi hắn tuyệt đối không thể khinh xuất. Nếu sơ ý chưa biết chừng lại gặp phải kinh ngạc.
Giả xử huyệt động là do thiên nhiên hình thành không có dấu vết búa rìu của con người, ngoài những cây dây leo làm thành một tầng giả che ở ngoài thì nó còn là một tuyến phòng ngự.
Huyệt động cũng không sâu, chỉ khoảng 20 thước, nhưng lúc tiến lên khoảng 10m trong huyệt động bỗng trở lên rộng rãi khoảng 5 đến 6m.
Trong thạch sảnh ngổn ngang, lộn xộn là hơn 20 người, nữ có, nam có, trẻ có, già nó...
Tuyệt đại đa số những người này Mạc Ngôn cũng không hề nhận ra nhưng có 4 người thì có hóa thành tro hắn cũng nhận ra.
- Thích Viễn Sơn, Trương Trường Thanh, lão Hắc và Đỗ Khuyết...
Thấy những người này, hắn đã phải đi mòn gót giày để tim, vậy là cũng không mất công.
Sau khi tìm kiếm ở bên ngoài đạo cung Vân La không có kết quả thì hắn cũng không còn tâm tư gì tìm kiếm những người này nữa, hắn cũng không có ý định phí thời gian. Nhưng thế sự chính là những điều kì diệu như vậy khi hắn buông tha cho những người này thì chính những người này lại không đẻ cho hắn chạy đi.
Trong huyệt động, những người này nằm chồng chẩt lên nhau, hình tượng mặc dù có chút không ổn nhưng hơi thở thì đều đều cũng không có vẻ gì là nguy hiểm đến tính mệnh.
Thấy những người này bình yên vô sự, Mạc Ngôn lại cảm thấy được chuyện phát sịnh rất quỷ dị.
Nhìn dấu hiệu trước mắt, chuyện những người này mất tích đương nhiên là không thể không có quan hệ nhưng mục đích của nó làm như vậy là vì cái gì đây?
Trữ hàng huyết thực?
Đây là ý niệm đầu tiên toát ra trong đầu Mạc Ngôn nhưng rất nhanh chính hắn lại phủ định lại.
Không nghi ngờ gì nữa Hắc miêu kia là một yêu thân, nhưng có cái khó, trên người của nó Mạc Ngôn cũng không có phát hiện gì phản đối hơi thở. Không có huyết tinh, tàn nhẫn và quái đản, tức khí của nó sâu thẳm và trong veo, từ góc độ này mà nói mặc dù là yêu quái nhưng nó là một con yêu quái tốt. Đây cũng là phát hiện của Mạc Ngôn sai khi biết nó là yêu thân, tò mò và thú vị chứ căn bản là không có sinh ra nguyên nhân địch ý gì. Nếu không thì tuyệt đối hắn không thể hóa thân thành hiệp kách chính nghĩa, để diệt trừ yêu ma.
- Mặc dù tàng trữ rất nhiều huyết thực cũng không biến nó thành một yêu quái xấu xa... giống Thích Viễn Sơn một hậu duệ đạo môn huyết khí rất mạnh, đối với một yêu quái như nó mà nói thì có thể rất bổ. Lão Hắc bị tửu sắc nên trên người cũng khó tránh khỏi nguy cơ bẩn thỉu làm sao lọt được vào mắt nó?
- Nếu không phải vì dự trữ huyết thực, thì nó mang những người này tụ tập một chỗ để làm gì đây?
Trong ý thức bản ngã của hắn những người này không chỉ không có nguy hiểm gì về tính mạng mà thậm chí còn được cứu trợ. Ví dụ như Thích Viễn Sơn, trên người của y có lưu lại sinh khí, hẳn là đã thay hàn khí trong cơ thể của y. Ngoài ra, còn có một cô gái hơn 20 tuổi bị một mình trong huyệt sâu cũng được ở chỗ bằng phẳng, thậm chí dưới chân còn được lót thảm cỏ khô.
- Cô bé này hẳn là đội viên của Sở Chấn Đường.
Mạc Ngôn không vào động, cũng không vội rời đi.
Cứu người sống sót, đương nhiên hắn không có thân lực thân vi, sau khi trời sáng, hắn gọi điện cho Phương Chính đên lúc đó sẽ có người đến cứu viện.
- Mặt khác còn phải nhắc nhở Phương Chính, sau khi những người này tỉnh lại không thể nới lỏng, nhất là những người mà ta không quen biết nhất định phải làm rõ hoàn cảnh và thân phận thật của bọn họ...
Mạc Ngôn cẩn thận rất muốn gieo ấn kí lên những người này nhưng ấn kí dù sao cũng là một bộ phận của tinh thần trong nháy mắt mà chia cho 20 người có cố hết sức cũng chỉ rơi vào đường cùng chỉ có thể mượn lực lượng của Phương Chính đi điều tra hoàn cảnh và thân phận của những người này.
Thực ra chuyện này cho dù hắn không nhắc nhở thì Phương Chính cũng không dễ dàng gì mà tha cho bọn họ. Trên thực tế, chuyện trong nội bộ cục quốc thổ mất tích ở hồ Tiên Nữ đã được liệt vào sách đỏ.
Sáng sớm hôm thứ 2, lúc Mạch Tuệ tỉnh lại trong giấc mơ mới đi ra khỏi phòng ngủ cô đã thấy Vân La đứng ở ngoài cửa...
- Chị Mạch Tuệ, chị dậy rồi ạ?
Mạch Tuệ cười xoa đầu Vân La nói:
- Ừ, em đứng ở cửa làm gì vậy?
Vân La nói:
- Đợi chị thức dậy... Em đã chuẩn bị kem đánh răng cho chị còn cả nước súc miệng nữa.