Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Nhất Phẩm Phong Lưu Chương 275: Tôi Muốn Hai Cái Chân Của Hắn (1)

Chương trước: Chương 274: Xin Đi Cùng Chúng Tôi Một Chuyến (2)



Người cảnh sát trung niên chính là tổ trưởng tổ chuyên án phục trách vụ mất tích của Hồ Húc Đông và Hứa Gia Minh, ông ta họ Trần là một cảnh sát có nhiều năm kinh nghiệm, gọi thêm chữ lão đằng sau. Người này tính cách và thủ đoạn có vẻ láy cá, giỏi về quy tắc. Khi đối mặt với sự nghi nghờ của người khác thì không dựa và giấy tờ, hống hách được thì hống hách, dối trá được thì dối trá, thích nhất là dọa người khác, thậm chí là công phá phòng tuyết của đối phương...

Với thủ đoạn như vậy, đối với thương dân mà nói thì đúng là có hiệu quả nhất là những người nhát gan, dân không hiểu pháp luật co dù trong lòng không có quỷ thì cũng bị dọa sợ đến toát mồ hôi.

Nhưng trong thời đại tiến bộ, nhân dân đã ý thức được pháp luật, nhất là ý thức bảo vệ bản thân đã được tăng lên.

Nhân dân còn như thế, Mạc Ngôn lại nhìn như có tiền, người có tố chất thì lại càng không phải nói.

Cảnh sát Trần thấy chiêu thứ nhất của mình không hiệu quả, trên mặt không có bất kì sự biểu tình nào. Trên thực tế, trước khi đến đây ông ta đã biết hắn là một sinh viên tài cao, biết là trêu chọc, dọa người không dùng được cũng là hợp lý.

Ông ta ho khan một tiếng rồi đưa văn kiện chính xác cho Mạc Ngôn nói:

- Tôi là người của cục cảnh sát, đây là giấy tờ chính xác... Hôm nay, chúng tôi tìm cậu chỉ yếu là muốn cậu giải thích một chuyện hi vọng cậu có thể phối hợp với chúng tôi.

Từ đầu đến cuối Mạc Ngôn cũng không nhận tờ giấy kia của đối phương, trong ý thức bản ngã hắn đã sơm đọc nó rồi không cần phải nhìn lại lần nữa.

- Tôi biết ông là người của cục cảnh sát, muốn tôi hợp tác thế nào đây?

Mạc Ngôn dựa lưng vào khung cửa, hút điếu thuốc.

Cảnh sát Trần hơi nhíu mày nói:

- Chúng tôi biết tình hình khá nhạy cảm, cho nên tôi hi vọng cậu có thể đi cũng chúng tôi đến thị cục.

Mạc Ngôn cười nói:

- Sau khi tôi đi, các ông phải làm một chuyện, chỉ e là các ông sẽ tìm lý do để giam dữ tôi 24h thôi.

Mặt cảnh Trần không chút thay đổi nói:

- Điều đó không thể... Chúng tôi chỉ tìm cậu giải thích một chuyện thôi, sẽ không hạn chế sự tự do của cậu đâu.

- Được rồi, hảo kế, chiêu này tôi không dùng, vẫn là nói đến vụ án.

Nói chung Mạc Ngôn cũng là một nửa cảnh sát, cho nên thái đọ vẫn có vẻ khách sáo, ít nhất hắn cũng không cố ý làm hai cảnh sát này khó xử.

Nhưng trong mắt hai cảnh sát này, thái độ và ngữ khí của hắn ít nhiều cũng có ve phớt lờ, nhất là mùi vị trên quần áo.

Người cảnh sát nhỏ tuổi hơn nghiêm mặt nói:

- Đều như anh đã nói, vụ án này khá nhạy cảm, nếu anh không phối hợp thì thực là làm khó cho chúng tôi...

Cảnh sát Trần liên khuyên nhỉ:

- Tiểu Lý, không cần phải nói như vậy, tôi tin Mạc tiên sinh sẽ biết phối hợp với chúng ta.

Dừng lại một chút ông ta lại hường về Mạc Ngôn có chút khẩn thiết nói:

- Mạc tiên sinh, là như vậy?

Hai người kẻ xướng người họa phối hợp khá thành thục.

Mạc Ngôn không nhịn được cười nói:

- Hai người trước khi đến đây đã thương lượng một người hát mặt đen một người hát mặt đỏ sao?

Người cảnh sát trẻ lập tức không nhịn được nói:

- Người này làm sao đây? Nghiêm túc một chút có được không? Chúng tôi đang chấp hành công vụ...

Mạc Ngôn ngắt lời của anh ta nói:

- Được rồi, nếu là công vụ thì đừng nói để tôi đoán thử, các ông đến là vì chuyện của Hứa Gia Minh?

Có triển vọng?

Cảnh sát Trần và cảnh sát Lý nghe thấy vậy nhìn nhau có vẻ vui mừng.

Cảnh sát Trần kìm sự vui mừng lại ho khan một tiếng đang định hỏi Mạc Ngôn thì không ngờ hắn lại nổ trước.

- Nếu các ông vì chuyện của Hứa Gia Minh, để tiết kiệm thời gian nhưng tôi nói cho các ông biết, chân của y đúng là tôi chặt đứt!

Mạc Ngôn nhún vai, lạnh lùng nói.

Nghe xong câu này, dường như hai người cảnh sát không thể tin vào lỗ tai mình, người kia vẫn là nhiều kinh nghiệm, minh còn chưa đưa ra câu hỏi thì hắn đã tự khai.

Trước khi đến từ những người phục vụ trong Minh Viên bọn họ đã biết được, vụ án của Hứa Gia Minh có quan hệ đến người thanh niên họ Mạc. Nghiêm chỉnh mà nói thì đây là một tin tức chưa được khảo nghiệm còn chưa có chứng cớ gì. Nhưng bởi vì áp lực từ cấp trên, hơn nữa manh mối của tổ chuyên án có duy nhất một tin khả dụng cho nên không tiếc mà gây chiến, quy nghi ngờ đi đến 36 hào viện.

Thành thật mà nói, trước khi đến bọn họ đã chuẩn bị không công mà lui. Không có cách nào, có thể bao vây biệt thự ở khu công viên Sâm Lâm, kông có ai, không có một ngọn đèn nào, không có chứng cớ xác thực muốn làm cho đối phương đi theo mình cơ bản là không thể.

Nhưng bọn họ không ngờ là đúng lúc này những nghi ngờ chưa tính đến Mạc Ngôn thì chính miệng hắn lại nói ra việc này khiến cho 2 người cảnh sát vui mừng mãi không thôi.

- Ông thấy đây, tôi đã cho các ông kết quả rồi đấy...

Mạc Ngôn mỉm cười nói:

- Nhưng mấu chốt của vấn đề là, các ông có chứng cớ gì để chứng minh lời của tôi không?

Cảnh sát Trần mỉm cười nói:

- Chỉ cần cậu nói rõ là chân của Hứa Gia Minh là bị cật cắt đứt thì không cần chứng cớ... Ngoài ra cậu không biết là nói những lời này trước mặ cảnh sát là có chút hung hăng kiêu ngạo không?

Cảnh sát Lý hừ lạnh một tiếng nói:

- Tôi chưa từng thấy ai kiêu ngạo như vậy... Nếu anh biết bối cảnh của Hứa Gia Minh e rằng không thể kiêu ngạo như vậy.

Mạc Ngôn cười nói:

- Tôi biết bối cảnh của y, đơn giản chỉ có một người cha tốt mà thôi. Hơn nữa, tôi nghĩ các ông đã hiểu lầm tôi rồi. Sở dĩ tôi nói cho các ông kết quả là có hai nguyên nhân. Thứ nhất, tôi không muốn lãng phí thời gian của mọi người. Tiếp theo chúng ta cũng được coi là một nửa đồng hành. Tóm lại là tôi không có ác ý lại càng không hung hăng kiêu ngạo gì.

Nghe xong những câu này, hai người cảnh sát lại ngây người ra.

Cảnh sát Trần nghi ngờ nói:

- Một nửa đồng hành, câu này của cậu là ý gì?

Mạc Ngôn mang giấy chứng nhận cố vấn ra đưa cho đối phương nói:

- Tôi là cố vấn của Thất Xử, đây là giấy chứng nhận...

Cảnh sát Trần nhận giấy nhìn thoáng qua, không khỏi kinh ngạc nói:

- Thật đúng là đồng hành.

Cảnh sát Lý cũng nhìn qua, rất ngạc nhiên nhìn về phía Mạc Ngôn nghi hoặc tăng thêm vài phần. Thân là cảnh sát, cậu ta và cảnh sát Trần đương nhiên là có thể nhìn ra tờ giấy chứng nhận kia không phải là giả mạo, hơn nữa làm đồng hành bọn họ giao tiếp cũng không phải ít với Thất Xử. Trong lòng cũng có một cảm giác thân cận nhưng có điều họ nghĩ mãi mà không ra tại sao Mạc Ngôn phải chính mình thừa nhận là đã làm tổn thương Hứa Gia Minh.

Cảnh sát Trần trả lại giấy chứng nhận cho Mạc Ngôn cau mày nói:

- Nếu là đồng hành vậy thì tôi nói thẳng, chân của Hứa Gia Minh là do cậu làm tổn thương?

Mạc Ngôn cười nói:

- Trăm phần trăm là tôi, chẳng lẽ các ông cần lấy cả ảnh của tôi đến chỗ Hứa Gia Minh xác nhận sao?

Cảnh sát Trần có chút lúng túng nói:

- Vị đại công tử Hứa gia kia đang điều trị trong bệnh viện thật ra chúng tôi cũng đã đến tìm cậu ta, cũng đã đưa ảnh nhưng cậu ta không dám khẳng định chỉ giám xác nhận là có 7, 8 phần giống.

Mạc Ngôn nhìn thoáng qua vào mấy chiếc xe trong rừng cây cười nói:

- Cho nên các ông liền thu hết quân đội đuổi giết đến đây sao?

- Không còn cách nào áp lực từ trên quá lớn...

Cảnh sát Trần cười khổ, thở dài một tiếng sau đó lại trở về chủ đề chính nói:

- Ngoài ta nói thật tôi cũng không biết mục đích của cậu là gì, chỉ có một số việc khi cậu thừa nhận, e rằng chúng ta phải cùng đi nhất định phải làm rõ.

Mạc Ngôn cười nói:

- Những điều ông nói tôi điều hiểu nhưng nếu tôi thừa nhận chuyện này dĩ nhiên là hai vị sẽ không bị khó xử. Hai vị cảnh sát, các ông có thể gọi điện báo cho lãnh đạo, sau đó để cho họ gọi cho cục trưởng Mã. Tôi nghĩ đợi cho bọn họ nói chuyện xong thì ít nhấ về mặt công việc chuyện này cơ bản coi như xong.

Cảnh sát Trần thầm nghĩ Mạc Ngôn có cục trưởng Mã làm chỗ dựa vững chắc nói:

- Thực ra, tôi không cho rằng cục trưởng Mã có thể gánh vác được nhưng nếu như cậu đã nói vậy thì nhất định là có cái lý của cậu. Suy cho cùng, đây cũng chỉ là một vụ án thương tích bình thường vẫn có thể lén giải hòa được.

Mạc Ngôn cười nói:

- Nếu như vậy thì làm hai vị vất vả rồi...

Cảnh sát Trần lại nói:

- Mọi người cũng đi thì không vất vả. Nhưng Mạc tiên sinh, chuyện này không chỉ có đơn giản là Hứa Minh bị tổn thương...

Mạc Ngôn ngẩn người ra nói:

- Tôi không rõ ý của ông, chẳng lẽ trong chuyện này còn có chuyện khác?

Cảnh sát Trần ho khan một tiếng nói:

- Thực tế, hôm nay chúng tôi tìm cậu không chỉ vì chuyện của Hứa Gia Minh...

Dừng lại một chút, ông ta lại nhìn Mạc Ngôn chăm chú nói:

- Mạc tiên sinh, chẳng lẽ... Cậu thực sự không rõ hiểu tôi đang nói đến cái gì sao?

Thực ra ông ta cũng có chút hoài nghi Mạc Ngôn thừa nhận chính mình là hung thủ làm Hứa Gia Minh bị tổn thương, hơn nữa đại nhân vật Mã cục trưởng này mục đích gì mà lánh nặng tìm nhẹ, che lấp mình trong vụ án Hồ Húc Đông mất tích đầy hiềm nghi.

Mặc dù mọi người đều là đồng hành nhưng công ra công, tư ra tư, vụ án Hồ Húc Đông mất tích đã là trọng án. Cảnh sát Trần không thể khinh địch buông tha điều nghi ngờ trước mắt...

Loading...

Xem tiếp: Chương 275: Tôi Muốn Hai Cái Chân Của Hắn (2)

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Làm Sao Ăn Tươi Chú Bal

Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không

Số chương: 67


Hãy Quay Lưng Lại

Thể loại: Trọng Sinh, Ngôn Tình

Số chương: 18


Thần Hy Khúc

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 50


Thu Phong Triền

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 75


Ngang Tàng (Tát Dã)

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 151