Mạc Ngôn lại là người thông minh lanh lợi, cau mày nói:
- Chẳng lẽ... Ông nói đến chuyện Hồ Húc Đông mất tích?
Cảnh sát Trần cũng khôgn dấu giếm, gật đầu nói:
- Đúng vậy, hôm này chúng tôi đến đây đơn giản nữa là vì chuyện của Hồ Húc Đông. Ông ta mất tích li kì cùng với lúc Hứa Gia Minh bị thương đến nay vẫn không rõ. Mạc tiên sinh có thể nói cho tôi biết một vài tin tức về phương diện này không?
Mạc Ngôn bỗng cười lắc đầu nói:
- Tôi còn tưởng bọn họ đã xử lý tốt chuyện này rồi...
Cảnh sát Trần nghe thấy vậy mắt sáng lên nói:
- Bọn họ là ai?
Mạc Ngôn cười vui vẻ nói:
- Về chuyện này, các ông đi tìm người của cục quốc thổ đi, chuyện có hơi nhạy cảm tôi cũng chỉ nói nhiều đến vậy thôi.
Cục quốc thổ?
Cảnh sát Trần và cảnh sát Lý ngẩn người ra.
Là cảnh sát, đương nhiên bọn họ rất rõ về cục quốc thổ, có thể nói phàm là cục quốc thổ, người ẩn hiện dù là việc lớn nhay nhỏ, mất tích thì đều chuyển về những người kia.
- Quay về gọi cho lãnh đạo của các ông thì sẽ tìm được đáp án...
Mạc Ngôn nhún vai, bắt đầu muôn đuổi khác nói:
- Tôi cũng đã nói, thời gian không còn sớm nữa tôi không giữ hai vị.
Đối với hai người cảnh sát kia tuy chuyện vẫn còn mờ mịt nhưng ít ra cũng có một phương hướng. Chuyến đi này có thể nói là không tồi.
- Vậy được, chúng tôi không quấy rầy cậu nữa.
Cảnh sát Trần nói:
- Mặt khác, người đồng hành tôi phải nhắc nhở cậu về mặt công việc thì chuyện này dừng ở đây nhưng về lý cậu cũng cần phải tự chú ý...
Lấy được tin tức từ chỗ Mạc Ngôn rất nhanh đã đến tai cục trưởng La.
Lần này cục trưởng La cũng không dám thờ ơ, ông ta liên tục gọi điện cho cục trưởng Mã và cục quốc thổ.
Mã cục trưởng trả lời rất đơn giản, ông ta đang gọi điện cho cục trưởng La, giải quyết việc chung có chứng cớ thì có thể trực tiếp bắt người.
Cục trưởng La cũng là người thông minh lanh lợi há lại không nghe ra ngụ ý này?
Ý của cục trưởng Mã đã rõ ràng, nếu có chứng cớ thì không còn lời gì để nói. Nếu không có chứng cớ mà dám đụng đến cố vấn của Tỉnh Sảnh thì cũng đừng có trách ta khách sáo.
Một bên là Hứa Kí một bên là lãnh đạo trực tiếp. Cục trưởng có đắc tộ với ai cũng không nổi nhưng đây đúng là kết quả mà ông ta đang suy nghĩ.
Nếu là thần tiên thì tùy thần tiên đánh nhau, mình nhiều nhất cũng chỉ là truyền lời. Về mặt công việc việc này tự kết thúc rồi.
Vì thế, ông ta lập tức báo việc này cho Hứa Kí còn Hứa Kí sau khi nhận được điện thoại chưa nói gì đã cúp máy ngay.
Còn về bên cục quốc thổ đối phương đã trả lời thuyết phục, việc này đề cập đến bí mật quốc gia quý cục có thể phá án.
Vì thê cục trưởng La đã đem đáp án thuyết phục này đến Minh viên và người của Hồ gia.
Đối với cục trưởng La và thị cục mà nói, sau hai cuộc điện thoại này chuyện này có thể thoát thân được rồi.
Nhưng đối với Hứa gia và Hồ gia, chuyện còn chưa chấm dứt, hơn nữa bọn họ bằng những còn đường khác nhau đã biết được Mạc Ngôn... Đúng, đúng là người kia.
Hứa Gia Minh nằm ở trên giường thấy Mạc Ngôn nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đúng vậy, chính hắn... nhìn ở giấy chứng nhân không rõ lắm nhưng nhìn tấm ảnh này thì rất rõ.
Người trên giường bệnh cầm ảnh chụp đúng là người của Hồ gia, người này
Ông ta nhìn thấy Hứa Gia Minh nói:
- Gia Minh, bây giờ cha cậu có ý gì?
Hứa Gia Minh nói:
- Người họ Mạc này có Mã cục bảo vệ, Tưởng Thiên Hiếu lại không chịu phối hợp, ý của cha tôi là để sau một thời gian nữa hãy nói.
Hồ Bân cau mày nói:
- Gia Minh, lời này có chút khó nghe, hiện giờ Húc Đông còn chưa rõ, các cậu chờ nổi chứ tôi đây thì không thể chờ nổi.
Dừng lại một chút, ông ta lại nói thêm:
- Ngoài ra, rốt cục là hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Vì sao tôi lại nhận đươc tin Húc Đông mất tích có quan hệ đến người của cục quốc thổ?
Vẻ mặt của Hứa Gia Minh xám lại nói:
- Cục quốc thổ? Đó là đơn vị gì?
Hồ Bân kiềm chế thần sắc một lát sau cười khổ giải thích nói:
- Nó là để bảo vệ trị an của tổ quốc...
Hứa Gia Minh chợt nói:
- Thì gia là quốc an... Một đơn vị không tồn tại mạnh mẽ, phương diện này bọn họ muốn làm gì?
Cái gọi là một trăm dạng người giống nhau, tất phải nói, trên đười này cso Mạc Ngữ đồng ý thay mặt tiến lên đương nhiên cũng có một Hứa Gia Minh dốt nát như vậy.
Thấy vẻ mặt của Hứa Gia Minh không đúng lắm Hồ Bân cũng không nói gì.
Nhưng nói lại, ông ta ít nhiều cũng có hiểu về chức năng của cục quốc thổ nhưng cũng chỉ có hạn. Còn Hứa Gia Minh thật ra cũng không khá hơn chút nào.
Hai người này, một người thì dốt nát, một người thì là con thương gia, hơn nữa cảm tình của cục quốc thổ trong nhân dân rất yếu có rất nhiều người không biết nó có khác cục cảnh sát không này không biết và kinh ngạc cũng là hợp lý thôi.
- Nếu đã có quan hệ với cục quốc thổ, vậy thì các ông có thể tìm bọn họ để hỏi không? Các ông là người quen, đợi tôi tìm người đi hỏi giúp...
Hứa Gia Minh nhân tiện nói.
Hồ Bân nói:
- Hỏi thì hỏi rồi nhưng đám người kia rất chán ghét, một cuộc điện thoại đã từ chối chúng tôi.
Hứa Gia Minh nói:
- Không phải? Loại tiểu nha môn này có giá... Ông chờ, tôi sẽ đi tìm người hỏi giúp các ông.
Hồ Bân nói:
- Thôi, bỏ đi... Việc này nhất định là tên họ Mạc đã giở trò quỷ, trừ khi cha cậu ra mặt nếu không thì sẽ không hỏi ra nguyên cớ đâu.
Hứa Gia Minh nói:
- Vậy bây giờ ông có ý gì? Chẳng lẽ cứ chờ đợi như vậy sao?
Hồ Bân cau mày nói:
- Tôi đang lo, lệu có cần trực tiếp tìm tên họ Mạc kia không?
Hứa Gia Minh mắt sáng lên nói:
- Vậy thì đi thôi, tôi ủng hộ ông.
Y bị Mạc Ngôn cắt đứt một chân, ngoài việc đau khổ ra thì tinh thần cũng như bị sỉ nhục.
Đường đường là một công tử quý gia, bị người ta cắt chân một cách không rõ ràng, chuyện này đối với y là một đại sỉ nhục. Có thê nói, chuyện này trước khi chưa có kết quả thì y còn phải xấu hổ với bạn bè.
Hồ Bân nói:
- Không giấu gì cậy, người tôi cũng đã tìm rồi, bây giờ điều tôi lo lắng chính là ngộ nhỡ xuống tay mạnh thì sẽ khó tránh khỏi những phiền toái không cần thiết. Cậu có biết, tên họ Mạc kia còn có Tỉnh Sảnh bảo vệ không?
Hứa Gia Minh lập tức ngắt lời ông ta nói:
- Việc này không cần lo lắng, cái gọi là huyện quan không bằng hiện quản, chỉ cần ông không để lại dấu vết thì chuyện khác tôi bao hết. Cục trưởng thì sao, cha tôi vẫn là phó bộ. Ông ta có thể bao che cho họ Mạc kia thì cha tôi cũng có thể che chở được cho các ông. Hơn nữa chuyện này ít nhiều cũng cần tiền... Ngộ nhỡ thuộc hạ có để lại dấu vết gì, tốn ít tiền cũng có nhiều kẻ đồng ý chết thay.
Hồ Bân cười u ám nói:
- Tôi cũng nghĩ như vậy có thể nói Húc Đông là tốt nhất, nếu không coi như thay cậu báo thù vậy.
Hứa Gia Minh chìa hai ngón tay ra, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tôi muốn hai cái chân của hắn.
Hồ Bân nói:
- Không thành vấn đề, chỉ cần cậu phụ trách xử lý phần đầu và cuối thì tôi cam đoan này mai tên họ Mạc sẽ phải nằm trên giường bệnh.
Hứa Gia Minh cười nói:
- Tốt nhất là cũng ở bệnh viện với ta.
- 50 vạn?
Trong chiếc xe thương vụ màu đen, một người đeo kính râm trông có vẻ hào hoa phong nhã, nhìn thấy Hồ Bân liền cười nhạo:
- Hồ tiên sinh, anh cho rằng chúng tôi là đồ rách nát sao? 50 vạn ấy còn chưa đủ cho huynh đệ chúng tôi uống rượu, chứ đừng nói gì ông vào cửa.
Nhìn qua cửa kính xe 36 hào viện thấp thoáng trong rừng cây, y lại tiếp tục nói:
- Tòa biệt thự này giá trị ít nhất cũng đáng ngàn vạn lần, người ở trong đó chắc là giàu có. Ông muốn cho tôi làm việc hắn không thành vấn đề dù sao chúng tôi ăn bát cơm này chỉ cần giá thích hợp thì tỉ phú tôi cũng sẽ ra tay nhưng điểm mấu chốt của vấn đề là giá của ông không thể hiện thành ý.
Hồ Bân cười nói:
- Bên Uyển Lăng này tuy tôi không quen nhưng cũng biết, ăn bát cơm của người này không chỉ có riêng cậu.
Người đang ông đeo kính nhún vai:
- Không sao cả, ông có thể đi tìm người khác…
Dừng lại một chút y lại nói tiếp:
- Có câu làm gì cũng có luật lệ, nói cho ông hay ăn bát cơm của người này cũng phải có quy tắc. Đây là thịt có giá của thịt, xương có giá của xương. Nếu muốn tôi giúp ông thu thập cái vỏ bọc, 10 vạn tôi sẽ làm. Có thể, mục tiêu của ông là quý nhân trong cao cấp kia, điều này có thể đánh đồng được sao?
Hồ Bân không một chút kiên nhẫn nói:
- Vậy cứ nói thẳng giá đi.
Người đàn ông đeo kính tỉnh táo lại nói:
- 150 vạn!
Hồ Bân cau mày nói:
- Anh cũng quá đen tối.
Người đang ông đeo kính nói:
- Một chút cũng không đen tối… 150 vạn này thực ra chia 3, người thứ nhất 50 vạn là trụ cột, người thứ hai 50 vạn là vất vả phí cho các huynh đệ, cuối cùng 50 vạn là cho đệ tử quýt làm cam chịu.
Hồ Bân suy nghĩ nói:
- Tôi đồng ý nhưng chuyện phải lo liệu suôn sẻ cho tôi.