Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Nhất Phẩm Phong Lưu Chương 274: Xin Đi Cùng Chúng Tôi Một Chuyến (1)

Chương trước: Chương 273: Đánh Người Trong Nội Bộ (2)



Tưởng Thiên Hiếu nhắc nhở nói:

- Tôi cảm thấy cậu nên cẩn trọng một chút thì hơn, đó là chuyện con của Hứa gia, hơn nữa chuyện này mà truyền ra ngoài nếu không tìm được hung thủ thì khẳng định là sẽ mất thể diện.

Mạc Ngôn cười nói:

- Tìm được hung thủ là tôi đây, mặt của bọn họ e rằng sẽ phải buộc nhiều…

Sau khi chấm dứt cuộc điện thoại với Mạc Ngôn, Tưởng Thiên Hiếu nghi hoặc thanh niên thời nay rốt cục là cái gì đây?

Dù gì Hứa bí thư là người trong thường ủy sao nghe giống như hương tưởng vậy?

Tưởng Thiên Hiếu cũng không biết, dù có nhắc lại nhưng điện thoại đã ngắt Mạc Ngôn đã ném chuyện này ra khỏi đầu…

Đối với Mạc Ngôn mà nói chuyệnn này thự sự không cần phải nhớ. Bàn về thủ đoạn, tất thảy những quy tắc trên thế gian này đều không thể trói buộc được hắn. Luận về bối cảnh chỉ cần một cuộc điện thoại thì người của Hứa gia sẽ lặng lẽ mà hành quân, đánh vỡ răng rồi lại nuốt vào trong bụng.

Thế nhưng hắn lại quên thủ đoạn và bối cảnh ấy chỉ có hắn mới biết, những người ở bên ít người biết được, Hứa gia và Hồ gia thật sự cũng không biết.

Hai ngày này Mạc Ngôn chỉ làm có hai chuyện, thứ nhất là tiếp tục luyện hóa bội sức, thứ hai là lặng lẽ viết toàn bộ nội dung của đan thư ra. Nội dung của nó vốn là cần phải phiên dịch nhưng có Đỗ Khuyết người của đạo gia khâu này hiển nhiên là có thể giảm đi. Mạc Ngôn tính toán bước đầu, nếu lấy tàn trang đầu ra xem tin tức, muốn thôi diễn toàn bộ nội dung thời gian cần ít nhất cũng phải nửa tháng hơn nữa chỉ có thể chính xác được 7 đến 8 phần.

Nếu đây là một quyển tiểu thuyết thì phiên dịch chuẩn xác 7 đến 8 phần thì cũng có thể đọc được. Hơn nữa độc giả cũng ít phải động não, đại khái cũng có thể biết được thực tế tiểu thuyết cũng liền mạch. Nhưng nếu là một quyển sách tham khảo, đứng nói là chuẩn xác đến 7, 8 phần mà chỉ sơ xuất trong một từ thì cũng có thể dẫn tới hậu quả nghiêm trọng nhất.

Đương nhiên đang nói cụ thể đến đan thư, vấn đề này không phải là không có cách giải quyết đó chính là cần nhiều thời gian để nghiệm chứng chỗ nào không chính xác…

Mạc Ngôn tính toán một cái, nếu như với thực lực của mình đại khái cần khoảng 5 đến 6 năm mới có thể cho ra lò duyên thọ đan thành công. Nhưng còn xây dựng trên cơ sở đủ tài liệu hơn nữa còn có thời gian thu thập dược liệu thì 15 đến 16 năm chưa hẳn đã luyện chế thành công.

Cho nên hắn sớm đã suy nghĩ kĩ, đợi sau khi lặng lẽ viết hết nội dung đan thư này ra thì phải tìm Phương Chính nói chuyện thả Đỗ Khuyết ra trước.

- Vân La, lấy giúp ta cái điện thoại.

Mạc Ngôn viết được mấy vạn chữ rồi bỏ vào ngăn kéo đi ra khỏi thư phòng.

Rất nhanh Vân La đã cầm điện thoại đến trước mặt hắn nói:

- Cha, cha đã sửa lại các kí hiệu của đan thư này được rồi sao?

Mạc Ngôn cầm lấy di động gật đầu nói:

- Vừa sửa lại thôi.

Vân La nói:

- Con có thể xem được không?

Mạc Ngôn cười nói:

- Trở lên chăm học từ khi nào vậy? đi đi, ở trong ngăn kéo ấy nhưng con đừng có làm rối lên.

Sau khi dặn dò Vân La, hắn cầm di động đi ra hậu viện gọi cho Phương Chính định đòi thả Đỗ Khuyết ra.

- Mạc tiên sinh, sao hôm nay lại rảnh rỗi gọi điện đến đây vậy?

Tốc độ nghe điện thoại của Phương Chính cũng khá nhanh, thái độ cũng rất khách khí nói:

- Có cần dặn dò gì không vậy?

Mạc Ngôn cười nói:

- Phương cục, ông khách sáo quá, tôi nào dám dặn dò gì? Còn nữa chúng ta là chỗ quen biết, Phương cục cứ gọi tôi trực tiếp là Mạc Ngôn đi.

Dừng lại một chút hắn lại nói tiếp:

- Phương cục, tình trạng của trưởng phòng bây giờ thế nào rồi?

Phương Chính nói với vẻ buồn rầu:

- Chưa có gì khởi sắc, vẫn như cũ chúng tôi đang cầu đến tổng bộ giúp đỡ, đại khái là chiều nay sẽ có hai bác sĩ chuyên khoa đến.

Mạc Ngôn cười cười, nghĩ thầm có hai bác sĩ chuyên khao chứ một trăm người cũng chưa chắc đã dùng được, trừ khi tìm được người có ý thức bản ngã giống như ta, hoặc là có linh thức như Hắc miêu mới có thể giải quyết được khốn cục này.

Đương nhiên, cuối cùng thì cũng có nhiều cách vậy thì vẫn phải kiên nhẫn chờ đợi.

Theo Mạc Ngôn tính toán ở trong này khoảng 1 đến 2 ngày những người đó tự nhiên sẽ tỉnh lại.

- Phương cục, cầu ngài một chuyện nhân tiện hãy mở cho tôi cửa sau.

Bên đầu dây bên kia Phương Chính không khỏi ngẩn người ra, thầm nói tu sĩ như cậu mà cũng cần bọn tôi hỗ trợ sao?

Nhưng ông ta lập tức ý thức được, đây chính là một cơ hội tốt để gần Mạc Ngôn.

Tuy trên đầu lưỡi là cục quốc thổ A tỉnh và Mạc Ngôn có hợp tác nhưng đến tận bây giờ đều là Mạc Ngôn đơn phương nỗ lực. Phương Chính biết rõ, loại hợp tác song phương này rất bất bình đẳng, trụ cột còn yếu ớt, mình cần phải nhân cơ hội này thừa dịp gần hơn với Mạc Ngôn không

Từ Mạc Ngôn có thể dễ dàng tìm được đám người Sở Chấn Đường về, hắn cứ việc nói không trải qua nhưng Phương Chính khắc sâu trong ý thức có một tu sĩ như Mạc Ngôn bên cạnh

- Nói đi, có gì cần tôi giúp chỉ cần làm được thì tôi tuyệt đối sẽ không từ chối.

Phương Chính thực sự phóng khoáng nói.

Mạc Ngôn cười nói:

- Cũng không phải là chuyện gì đại sự…Phương cục và trưởng phòng Sở mẩ tích, thân phận của bọn họ đều đã xem xét.

Phương Chính nói:

- Ngoài những người đó ra những người khác thân phận đều đã được nhận định.

Mạc Ngôn nói:

- Trong chuyện này có một người tôi biết, họ Đỗ tên Khuyết, là một giáo sư lịch sử. Tôi hi vọng sau khi ông ta tỉnh lại thì anh có thể thả ông ta ra đầu tiên…

Dừng lại một chút hắn lại giải thích nói:

- Vị lão tiên sinh này từng là chỗ quen biết với tôi, cũng coi như bạn. Sau khi quý cục tiến hành thẩm tra ông ta nếu như không phát hiện ra vấn đề gì lớn thì có thể lấy tôi làm người bảo đảm cho ông ta.

Phương Chính nghe thấy vậy chỉ lo lắng trong vài giây liền thoải mái nói:

- Không thành vấn đề, tôi đồng ý với cậu.

Trong lòng ông ta rất rõ, những người trên bờ hồ Tiên Nữ đó không một ai có thân phận là đơn giản cả Đỗ Khuyết cũng không ngoại lệ. Trong kế hoạch của Phương Chính, những người này không thể đơn giản mà thả ra được nhất định phải theo pháp luật nếu không có nghi ngờ gì thì mới thả cọp về rừng được.

Nhưng nếu như Mạc Ngôn đã ra mặt đảm bảo cho Đỗ Khuyết thì Phương Chính cũng sẽ vui vẻ mà chấp nhận chuyện này.

Ông ta cho rằng Đỗ Khuyết có giá trị lợi dụng rất cao nhưng giá trị này so với Mạc Ngôn thì hoàn toàn không đáng kể. Lấy Đỗ Khuyết ra mà đổi lấy cảm tình của Mạc Ngôn cuộc trao đổi này cũng được. Ngoài ra nếu Đỗ Khuyết có gì bại lộ thì cũng có Mạc Ngôn đảm bảo thu nhận y mình cũng bớt lo được một chút.

Đương nhiên cũng không phải là Phương Chính không nghĩ qua, Mạc Ngôn thay Đỗ Khuyết bảo đảm mục đích cũng không chỉ đơn giản như hắn nói.

Từ trước đến nay những chuyện trên đời này đều có được và mất, muốn buộc chặt tình hữu nghị với Mạc Ngôn thì nhất định phải trả giá.

Sau khi nói mấy câu đơn giản về Đỗ Khuyết, Mạc Ngôn nói:

- Đúng rồi, Phương cục chuyện điều tra về Hồ Húc Đông thế nào rồi.

Phương Chính nói:

- Tạm thời cũng không có tiến triển gì nhiều… Cậu có biết việc này chủ ở chỗ trưởng phòng, lần đầu y đến Uyển Lăng, trong đó có một nhiệm vụ chính là mang Hồ Húc Đông và hai người đang bà kia đi, chỉ là không ai ngờ được kế hoạch lại bị quấy rầy như vậy.

Mạc Ngôn gật đầu nói:

- Tôi hiểu rồi… Phương cục, nếu có kết quả phiền ông hãy nói cho tôi một tiếng.

Sau khi gọi điện cho Phương cục xong, theo thói quen Mạc Ngôn đã cảm ứng được một chút hơi thở của Hắc miêu.

Nhắc tới đúng dịp, căn cứ của cục quốc thổ cách 36 hào viện của Mạc Ngôn có 5km cũng nằm trong phạm vi cảm ứng của Mạc Ngôn. Đến hai ngày nay, ngoài việc luyện bội sức và viết đan thư ra dừng như cứ cách hai tiếng đồng hồ hắn lại cảm ứng được hơi thở của Hắc miêu.

Nhưng đáng tiếc chính là chỉ như vậy rồi Hắc miêu kia lại biến mất.

- Đúng là mất, vẫn còn có diệu pháp khác, ngăn cảm ứng của ta ư?

Từ sau khi nhìn thấy Hắc miêu phát huy thuật huyết độn xong, Mạc Ngôn thấy tự tin vào năng lực của mình hơn trước nhưng vẫn có vài phần mê tín.

Nghĩ đến Hắc miêu kia rất có thể đã dùng diệu pháp nào đó ngăn cản cảm ứng của mình, hắn cảm thấy mình cần đi một vòng quanh căn cứ của cục quốc thổ.

- Ngày mai hoặc ngày kia phải đi nhìn tận mắt thì mới yên tâm được… Cục cuốc thổ, trụ sở ở ngoại ô.

Sau khi Hắc miêu lẳng lặng nhìn y tá bỗng nhiên nó giật mình đứng dậy.

Con ngươi có sâu thẳm mà trong veo, nó nhìn về phía khu vực phòng bệnh trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

Lúc này đã là sẩm tối, các ban đang bận rộn, không ai chú ý đến nó. Có một bệnh nhân đang mấy máy mắt đây chính là dấu hiệu của sự tỉnh lại.

Khóe miệng của nó cong lên nhìn qua như có vẻ đang cười.

Ngay lập tức nó bước đi nhè nhẹ, tránh tầm mắt của y tá rồi lẳng lặng đi về phía phòng bệnh.

Loading...

Xem tiếp: Chương 274: Xin Đi Cùng Chúng Tôi Một Chuyến (2)

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Cảnh Hiên

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 58


Chung Vô Diệm

Thể loại: Quân Sự, Lịch Sử

Số chương: 77


Khóa trụ tim em ( 365 ngày hôn nhân )

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 260


Dê Ác Đánh Sói

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 11


Thi Vương

Thể loại: Kiếm Hiệp, Tiên Hiệp

Số chương: 83