- Ngươi đúng là ngu ngốc. Ý của ta là sau khi ngươi biết lai lịch của ta ngươi cũng không cần phải há cái miệng rộng đi nói ồn ào, cái này mà cũng không hiểu đúng là ngốc chết đi được…
Mạc Ngôn không nhịn được cười nói:
- Thì ra là vậy, yên tâm đi, ta sẽ không nói ra nguồn gốc của ngươi đâu.
Hắc Miêu gật đầu ngẩng đầu nhìn camera bị hỏng nói:
- Chỗ này không phải là chỗ để nói chuyện, chúng ta đi chỗ khác.
Mạc Ngôn giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ đã đến lúc hắn gọi điện cho Phương Chính, mất gần 30 phút đồng hồ thực sự nếu không đi ra ngoài e rằng Phương Chính cũng sẽ dẫn người xông vào.
- Cũng được, chỗ này không tiện để nói chuyện.
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Hay là ngươi đi trước đi, đợi gặp ở ngoài trụ sở?
Hắc Miêu trừng mắt nói:
- Ngươi không sợ nhân cơ hội này mà ta chạy trốn sao?
Mạc Ngôn nhún vai nói:
Ngươi chạy trốn cũng được, không trốn cũng được tóm lại là ta cũng chẳng có tổn thất gì.
Nghe xong những câu này Hắc Miêu không khỏi thở hồng hộc, hừ một tiếng.
Đương nhiên nó nghe ra Mạc Ngôn không có ý uy hiếp nhưng nếu như dám trốn thì người bị ma niệm kí thân chắc chắn sẽ chết.
- Đúng rồi còn người họ Trương kia, ngươi tuyệt đối không được đụng đến hắn, hơn nữa tốt nhất cũng không được quấy rầy, hết thảy phải thuận theo tự nhiên, ta tới Trung Nguyên đợi ta sẽ nói cho ngươi nghe…
Trước khi đi Hắc Miêu còn đặc biệt dặn dò lại.
Mạc Ngôn gật đầu đồng ý…
Chờ cho Hắc Miêu đi qua ống thông gió Mạc Ngôn cũng gọi điện cho Phương Chính.
- Phương cục trưởng, chuyện đã xong, ông có thể cho nhân viên quay lại làm việc.
Phương Chính nói:
- Mạc tiên sinh, vừa rồi rốt cục là đã xảy ra chuyện gì vậy?
Mạc Ngôn nói:
- Còn nhớ lần trước ở ngoài Minh Viên chúng ta gặp một con mèo đen không? Vừa rồi tôi lại phát hiện ra nó…
Phương Chính kinh ngạc nói:
- Nó xuất hiện trong trụ sở? Nó đến đây làm gì?
Mạc Ngôn nói:
- Tôi cũng không rõ lắm nhưng hình như nó cũng không có ác ý gì, chúng tôi giằng co một lát nó đã chủ động dời đi rồi.
Phương Chính có chút lo lắng nói:
- Mạc tiên sinh, cậu có cảm thấy nó có quan hệ đến trưởng phòng Sở mất tích không?
Mạc Ngôn nói:
- Có lẽ có mà cũng có thể không, ai mà biết được?
Ứng phó với Phương Chính, Mạc Ngôn cũng không ở lại lâu, nửa tiếng sau hắn dời khỏi trụ sở.
Đỗ Khuyết vừa mới tỉnh lại, phải trải qua hàng loạt luật lệ mới có thể thoát thân cho nên cũng không thể đi cùng với Mạc Ngôn được.
Lộ Lương lái xe đưa Mạc Ngôn trở về nhưng lại bị Mạc Ngôn từ chối khéo.
Đúng lúc Sở Chấn Đường tỉnh lại, Phương Chính và Lộ Lương vội vã đến thăm ông ta cũng không đưa Mạc Ngôn về nữa, lúc vị trưởng phòng này tỉnh dậy nếu không Phương Chính và Lộ Lương nhất định sẽ lôi kéo Mạc Ngôn thỉnh giáo hắn nghiên cứu thảo luận hàng loạt sự việc đã xảy ra.
Sau khi dời khỏi căn cứ, Mạc Ngôn đi về hướng nam.
Chỗ cách trụ sở khoảng 500m, có một công viên hắn và Hắc Miêu hẹn gặp nhau ở đó.
Công viên gần sông này không lớn, xây dựng dọc theo sườn dốc, mấy cái đình, mấy cây liễu rủ, cỏ cây xa xa có mấy điểm câu cá, có thể nói là yên tĩnh, thậm chí hơi có phần hoang dã.
Mạc Ngôn đi dọc theo đường mòn đến một chỗ ven sông yên lặng ngồi trên cỏ.
Hắn vừa mới ngồi xuống con Hắc Miêu đã lặng lẽ đi đến ngồi bên cạnh hắn.
Một người một con mèo ngồi song song, rất cảm cảnh. Trên trời có đám mây trắng xa xa có người đang gần nhau như một bức tranh…
- Ngươi nói cũng có biết ít nhiều về Vân La đạo cung?
Hắn Miêu nhìn nước sông lặng như vạt áo hỏi.
Mạc Ngôn quay đầu lại liếc nhìn nói một cái thầm nghĩ:
- Ngữ khí này nghe có vẻ kì lạ, chẳng lẽ nó và Vân La có quân hệ gì sâu xa.
Hắn muốn nói đến sự suy tàn của Vân La đạo cung, nguyên nhân trực tiếp chính là bị yêu ma xâm nhập. Mà trước mắt Hắc Miêu này trăn phần trăm là yêu tu hay có thể nó là tên đầu sỏ, bây giờ đang trốn khỏi Vân La đạo cung.
Mạc Ngôn suy nghĩ lại càng cảm thấy khả năng này rất lớn, đừng quên nói riêng về cảnh giới cho yêu mèo này còn hơn hắn.
Kiếp này thiên địa linh khí như không, bình thường sinh linh muốn luyện thành yêu so với tu sĩ còn khó hơn đạp phá thiên quan nhưng xác suất của nó cũng rất nhỏ, dường như là không có.
Trạng thái của Hắc Miêu có thể nói là nghịch thiên, không chỉ là yêu quái mà cảnh giới còn hơn Mạc Ngôn, thấy thế nào nó cũng không giống tồn tại trong thế giời này.
- Đối với Vân La đạo cung, ta cũng có biết một chút, mấy nghìn năm trước nó là thánh địa đạo gia.
Mạc Ngôn nói:
- Nghe khẩu khí của ngươi, dường như rất hiểu về nó.
Hắc Miêu nhỏ nhẹ nói:
- Ta chính là đến từ Vân La đạo cung, ngươi nói xem ta có hiểu được nó hay không?
Mạc Ngôn giật mình nói:
- Chẳng lẽ truyền thuyết là sự thực?
Hắc Miêu nói:
- Truyền thuyết về cái gì?
Mạc Ngôn nói:
- Vân La đạo cung bị yêu ma trấn áp, ngươi là yêu miêu, chẳng lẽ mấy ngàn năm về trước ngươi là một phần tử trấn áp?
Hắc Miêu quay đầu lai lườm hắn một cái nói:
- Ngươi mới bị trấn áp ấy.
Mạc Ngôn nói;
- Chẳng lẽ không đúng sao?
Hắc Miêu lúc này có vẻ sầu não nhìn về núi Hồ Lô ở xa xa nói:
- Đương nhiên là không phải, ta từ nhỏ đã lớn lên ở Vân La đạo cung, nơi đó là nhà của ta…
- Cha mẹ ta là thạch sùng linh thú ở Vân La đạo cung, ta chính là sinh ra ở đạo cung...
Hắc Miêu nói:
- Những đệ tử đạo cung đều được tuyển chọn, ngoài việc một phần nhỏ người nhất định sẽ trở thành trụ cột thì những người có tu vi bình thường sớm muộn gì cũng bị ra ngoài.
Hắc Miêu thủ thỉ bên tai lúc này nó giấu kĩ yêu dị trong mắt nó chỉ toàn phiền muộn.
Mà trong sự phiền muộn còn mờ mịt không biết đường.
Mạc Ngôn yên lặng nghe, trong lòng hắn như có mặt nước tĩnh lặng không chút gợn sóng. Thân là tu sĩ tiến được đến cảnh giới này rẩ khí bị thế giới bên ngoài tác động, một sự phiền muộn của Hắc miêu kia căn bản là không thể làm hắn xúc động được.
Hắc miêu quay đầu lại nhìn vể phía Mạc Ngôn nói:
- Đó là lai lịch của ta ngươi còn muốn hỏi gì nữa không?
Mạc Ngôn cười nói:
- Về Vân La đạo cung, ta là sự ngưỡng mộ. Nói vậy chắc ngươi cũng biết, thế gian có rất nhiều truyền thuyết về nó, chỉ e một trăm năm các tu sĩ còn có những lời khác nhau về nó, khó mà gặp được ngươi có quan hệ chặt chẽ với nó đến vậy hơn nữa lại đồng ý giải thích cho ta những nghi hoặc nhưng chuyện ta muốn hỏi rất nhiều nhất là trong lúc này ta không biết hỏi bắt đầu từ đâu, hay là ngươi cứ nói đại đi coi như là nói chuyện phiếm cũng được...
Hắc miêu lườm hắn một cái nói:
- Đừng cho là ta không biết ngươi đang có chủ ý gì, ta nói càng nhiều, càng phức tạp thì lượng tin tức lại càng phong phú. Nếu ta nói dối, ngươi còn có thể mượn mấy tin này so với nhau để kiểm chứng... Hừ nói đến cùng thì là ngươi không tin ta.
Mạc Ngôn cười nói:
- Chưa đến mức tin hay không... Nói tóm lại là ta lắng nghe ngươi nói. Nhưng cũng phải nói là với bộ dạng của ngươi hiện chỉ e là không thể trao đổi được với người ngoài? Bây giờ khó mà có được một người lắng nghe như ta, ta cảm thấy hẳn là ngươi cao hứng lắm.
Lời này hoàn toàn là khắc vào tâm khảm của Hắc miêu... Yêu cũng được mà người cũng được chỉ cần chính thức thoát ra ngoài hậu thế thì cảm giác cô độc và tĩnh mịch đều không tránh khỏi, vấn đề đơn giản là nhiều hay ít mà thôi.
Hắc miêu đi qua nhân gian, dời xa con người, nó cô đơn chỉ có thể nghe gió nói chuyện, cô độc chỉ có thể nói chuyện với trăng, Mạc Ngôn nói những câu này đã đánh trúng vào chỗ mềm yếu của nó...
Hắc miêu cười trong mắt có vẻ ấm áp, nói cúi đầu trong miệng lại nói khinh thường:
- Gặp con người, quả là chuyện xui xẻo nhất đời mình, cái gì mà vui mừng chứ?
Lúc này đằng xa có một thiếu phụ mang con đi dạo, đứa con cũng khoảng 3,4 tuồi mập mạp rất đáng yêu.
Nhìn thấy con Hắc miêu xinh đệp từ xa nó lập tức bỏ tay mẹ ra tung tăng chạy đến...
- Thật là đáng yêu, meo meo...
Đứa bé có vẻ vui mừng, đưa tay muốn xoa đầu Hắc miêu.
Hắc miêu thở hồng hộc nói:
- Tiểu tử, cút ngay!
Thẳng bé lập tức giật mình ngơ ngác nhìn Hắc miêu, khoảng 3, 4 giây sau cái miệng nhỏ của nó òa khóc. Nó liều mạng chạy về phía mẹ, bà mẹ hoảng sợ ôm lấy con trai hỏi có chuyện gì?
Thằng bé khóc trong lòng mẹ nói:
- Mèo mèo là yêu quái...còn biết nói con hãy biến đi ngay...
Một con mèo làm sao có thể nói được?
Đương nhiên là người thiếu phục không tin lời con trai nói, chỉ cho là Mạc Ngôn già rồi mà mất nết có ý dọa nạt con trai mình, ngay lập tức bà ta nhìn Mạc Ngôn rồi lườm một cái...
Mạc Ngôn không khỏi cười khổ nhìn về phía Hắc miêu nói:
- Ngươi cố ý?
Ánh mắt của Hắc miêu lộ ra vẻ giảo hoạt nó cười mà không nói gì.