Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Nhất Phẩm Phong Lưu Chương 281: Ma Niệm Nhập Thân (1)

Chương trước: Chương 280: Không Công Bằng



Một phòng bệnh chưa đến 10m2, Trương Trường Thanh hơi mở mắt nhìn chung quanh đầy nghi hoặc.

Quần áo bệnh nhân trên người cùng với những thiết bị của phòng bệnh không khó để nhìn ra đây là bệnh viện. Nhưng y không thể nhớ nổi là sao mình lại ở trong này?

Trương Trường Thanh nghi ngờ không biết người ở chỗ nào.

Cách y mấy chục mét Mạc Ngôn cũng đầy nghi hoặc.

Đầu tiên là nhìn thấy bóng ma mềm mại, lúc này đương nhiên là nó đã biến mất mặc cho Mạc Ngôn có điều tra thế nào cũng không tìm được một chút dấu vết, điều này khiến cho hắn thấy rất kinh dị.

Tiếp theo hắn nghĩ mãi mà không ra con ma này vì sao lại chọn Trương Trường Thanh là vật thế? Trong những người mấy hôm trước mất tích chí ít cũng có một nửa là tu sĩ hơi thở trường kì, khí huyết mạnh thích hợp nhất để kí thể. Theo lý thuyết nó phải chọn họ mới đúng sao lai chọn một người thường gầy yếu.

Cuối cùng tuy Mạc Ngôn phát hiện ra Trương Trường Thanh bị ma kí thể nhưng khi so sánh rõ ràng là có sự bất đồng.

Lúc này tuy là Trương Trường Thanh vừa mới tỉnh lại nhưng trên mặt thần khí và ánh mắt có vẻ linh động không có dấu hiệu bị ma nhập mà uể oải. Toàn thân cũnh không có hơi thở của ma, tinh khí thần sắc so với trước còn tốt hơn nhiều.

Nếu không phải ma niệm đó hiện ra trong nháy mắt Mạc Ngôn tự hỏi cho dù là mở tâm nhãn chỉ e cũng không thể nhận ra nó trốn trên người Trương Trường Thanh là có gì không ổn.

Mà đây cúng chính là chỗ mà nó nghi ngờ nhất.

Trương Trường Thanh mang theo nghi hoặc ngồi dậy trên giường bệnh, y nhúc nhích, lại phát hiện ngoài ý muốn trên người mình không có bất kì cái gì là không khỏe mạnh, mà ngược lại là tràn ngập sức sống.

Lúc này y nhớ tới chuyện hôn mê, trong lòng ít nhiều cũng không yên tâm, trầm ngâm một lát, y cầm khóa cửa định mở, muốn xem rốt cục đây là chỗ nào.

Nhưng mà cả khu phòng bệnh đã bị khóa cửa, sau khi những bác sĩ và y tá rút lui họ đã khóa toàn bộ cửa lại.

Cửa phòng loại này cựu kì chắc chắn, lực của y cũng không thể lay động được gì.

Rơi vào đừng cùng y lại nằm trên giường bệnh, một lần nữa hai mắt nửa khép nửa mở cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì?

- Thú vị thật người này thoạt nhìn thì vẫn bình thường, không có gì là giống bị ma niệm nhập cả.

Thấy Trương TrườngThanh lại nằm lên giường bệnh, Mạc Ngôn thu hồi sự chú ý lại rồi nhìn về phía Hắc miêu.

Trạng thái của Trương Trường Thanh rốt cục là gì Mạc Ngôn tạm thời còn không xác định được.

Nhưng hắn biết nếu mình đoán không sai thì Hắc Miêu nên biết những cái gì…

Hắc Miêu ngẩng đầu lên nhìn Mạc Ngôn hai ánh mắt tóe lên, vừa như mừng thầm vừa như trêu chọc.

Sau khi xác định Trương Trường Thanh chính là kí thể, mục đích chuyến đi này của nó dĩ nhiên là đạt được rồi, nó cũng không cần ở lại chỗ này với Mạc Ngôn nữa, bởi vậy nó nhìn hắn với vẻ hài hước…

Mạc Ngôn cũng là người thông minh hắn nhận ra sự khác thường trong mắt Hắc Miêu ngay.

Trong lòng hắn lúc đó có một luồng ánh sáng xẹt qua…Chẳng lẽ mục đích của Hắc miêu đến đây là để xác định sự tồn tại của ma niệm?

Nghĩ đến đây, hắn biết ngay Hắc Miêu này hơn nửa là muốn lập lại chiêu cũ trốn chạy…

Mà một khi nó trốn chạy chỉ e là mình muốn nhìn thấy nó cũng không có bao giờ nữa.

Hắc Miêu đúng là đang tính sẽ rời đi mục đích đã đạt được không cần phải ở chỗ này .

Nó hơi hí mắt thoáng hiện ra một ý cười châm chọc, sau đó trong miệng nó lại phun ra một giọt máu tươi.

Sở dĩ nó thi triển thuật độn huyết mà không cần mượn thiên địa linh khí bởi vì như vậy sẽ rất khó cắt đứt, chỉ cần máu biến thành vụ huyết trừ khi là dương thần tu sĩ trên đời thì không ai có thể giữ được nó. Đây cũng là lý do nó dám ở ngay tại chỗ Mạc Ngôn thi triển quân bài chưa lật. Nếu không nó đã sớm chạy trốn rồi.

- Ngươi đang tính sẽ chuồn đi sao?

Hắc Miêu đắc ý, Mạc Ngôn đứng ở đó bất động như núi căn bản là không có ý ngăn cản, chỉ là cười dài hỏi một câu.

Hắc Miêu hừ lạnh một tiếng khinh thường nói:

- Ai bảo là ta muốn chuồn? Đây là ta quang minh chính đại dời đi… Hừ, có bản lĩnh thì giữ ta ở lại đi!

Mạc Ngôn cười cười cũng không nói mà vươn tay ra như thể bảo xin cứ tự nhiên.

Hắc Miêu thấy thế trong lòng nó ngược lại thấy không yên, chẳng lẽ người này có cách giữ mình lại sao?

Trong lòng nó bồn chồn nhưng ngoài miệng nó cũng không chịu yếu thế nói:

- Họ Mạc kia, chúng ta cũng coi như đánh nhau xong cũng là bằng hữu. Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài sau này chúng ta còn gặp lại…

Mạc Ngôn cười nói:

- Tạm biệt, không tiễn.

Hắc Miêu thấy hắn cười nhẹ trong lòng lại thấy nghi nghi. Nhưng lúc này tên đã vào cung nó cũng không thể nghĩ được nhiều, vì thế tâm niệm vừa động, theo máu đã bay lơ lửng trên không trung.

Máu trong nháy mắt đã biến thành huyết vụ.

Hắc Miêu ngước lên thăm dò huyết vụ trước khi đi nó liếc nhìn Mạc Ngôn một cái có vẻ đắc ý nói:

- Ta suy nghĩ, ngươi thực sự quá xấu xa, chúng ta sau này không gặp lại thì tốt rồi…

Mạc Ngôn mỉm cười nói:

- Người đã nghĩ như vậy thì ta đây cũng không nói tạm biệt nữa.

Hắc Miêu nói:

- Đúng vậy, không gặp lại là tốt nhất.

Nói xong một nửa cơ thể của nó đã ở trong huyết vụ.

Ngay lúc này Mạc Ngôn vẫn cố nói:

- Nói thêm một câu, nếu ngươi không ở lại, ta sẽ giết người thì người không có ý kiến gì chứ?

Nghe xong những câu này người Hắc Miêu như run lên, đúng là nó ngã từ trên không trung xuống.

Nó ngã cực kì thảm hại, lúc rơi xuống thì đầu tiếp đất trước.

Mạc Ngôn thấy vậy không nhịn được liền cười ha ha.

Hắc Miêu vừa xấu hổ vừa tức, nó quay đầu nhìn về phía Mạc Ngôn ánh mắt như có thể phun ra lửa.

Nó rơi xuống, huyết vụ trong không trung cũng mất đi sự khống chế lập tức tiêu tán biến thành vô hình.

Nhìn thấy giọt máu bị lãng phí như vậy, Hắc miêu tức giận Mạc Ngôn hận là không thể nào cắn cho hắn mấy cái mới can tâm được.

Ngoài tức giận ra trong lòng nó còn có xấu hổ, nó chưa bao giờ bị ngã thảm hại như vậy. Ngã thảm hại xấu mặt thì cũng thôi đằng này lại còn bị tên kia nhìn một cách ghê tởm, điều này khiến cho nó vô cùng xấu hổ, hận là không thể có một cái lỗ mà chui vào.

- Ngươi không cần phải nhìn ta với ánh mắt hung tợn như thế đâu.

Mạc Ngôn không cười nữa, lẳng lặng nhìn Hắc Miêu đang thở hồng hộc nói:

- Câu nói vừa rồi thực ra là để thử, nhưng xem ra ngươi cũng có điểm yếu nhưng ta vẫn nói câu đó, chỉ cần ngươi đồng ý chúng ta vẫn có thể ngồi xuống nói chuyện với nhau một cách ôn hòa.

Hai phút sau Mạc Ngôn ngồi trên ghế trong phòng nghỉ sắc mặt có vẻ bình tĩnh.

Hắc Miêu nhẹ nhàng nhảy lên bàn, đứng trước mặt hắn cũng ra vẻ bình tĩnh.

- Thực sự ngươi sẽ giết người kia?

Hắc Miêu hỏi.

Mạc Ngôn gật đầu nói:

- Y đã bị ma niệm kí thể, nếu không có nguyên nhân đặc thù nhất định ta phải giết y.

Hắc Miêu bĩu môi hỏi:

- Sao ngươi lại dùng y để uy hiếp ta?

Mạc Ngôn cười nói:

- Ta vừa mới nói rồi, đây chẳng qua là tình thế cấp bách nhưng bây giờ ta thấy hiệu quả cũng không tồi lắm.

Hắc Miêu nghe thấy vậy nhỏ nhẹ nói:

- Đúng là thử sao? Sợ là trong lòng đã sớm như vậy rồi.

Mạc Ngôn cười nói:

- Tất cả mọi người đều là tu sĩ, nhất tư nhất niệm đều do tâm, ngươi nói như vậy cũng chưa chắc đã là không thể.

Dừng lại một chút hắn lại giải thích;

- Ngươi sớm không đi, muộn không đi lại cố tình vội vã đi sau khi ma niệm xuất hiện khó mà làm cho ta không nghĩ…

Hắc Miêu ngẩng đầu suy nghĩ nói:

- Đúng vậy là ta quá vội vàng, nếu ở lại có thể ngươi đã không nghi ngờ.

Mạc Ngôn nói:

- Bây giờ không phải là chúng ta nên đi vào vấn đề chính sao?

Lúc này nhược điểm lớn nhất của Hắc Miêu đã bị Mạc Ngôn nắm trong tay, nó đúng là thịt cá còn người đúng là dao thớt, nó thở dài nói:

- Có gì cần ngươi cứ hỏi, chỉ cần ta biết nhất định sẽ không im lặng.

Dừng lại một chút nó lại nói:

- Nhưng trước ta có hai yêu cầu, nếu ngươi không đáp ứng ta thà chết trong tay ngươi chứ nhất định cũng không nói chuyện gì.

Nói xong nó xoay đầu về một bên hất cái đầu tỏ vẻ không khuất phục.

Mạc Ngôn cười nói:

- Ngươi nói trước đi, chỉ cần hợp lý thì sao ta lại không đáp ứng?

Cái này làm cho Hắc Miêu quay đầu lại nói:

- Thứ nhất, ta nói cho ngươi biết mục đích của ta đến nơi này thậm chí là lai lịch của ta nhưng nhất định ngươi phải đồng ý sau khi ta nói xong ngươi không được giết người họ Trương kia.

Mạc Ngôn trầm ngâm một lát nói:

- Trương Trường Thanh dù sao cũng bị ma niện kí thân, nếu y bỗng nhiên biến thành ma…

Hắn còn chưa nói xong Hắc Miêu đã ngắt lời:

- Điều này ngươi cứ yên tâm, ta cam đoan trong vòng 3 năm y tuyệt đối sẽ không biến thành ma. Ngoài ra ngươi còn phải đồng ý nếu người này biến thành ma ngươi phải là người đầu tiên trị y.

Mạc Ngôn gật đầu nói:

- Nói vậy thì ta có thể đồng ý nhưng ngươi nhất định phải nói cho ta biết vì sao ngươi lại để ý đến tính mạng của y.

Hắc Miêu lườm hắn một cái nói:

- Yên tâm, điều này ta sẽ nói cho ngươi biết.

Mạc Ngôn cười cười nói:

- Được rồi, nói yêu cầu thứ hai của ngươi đi.

Hắc Miêu nói:

- Yêu cầu thứ hai của ta rất đơn giản, ta không muốn ngoài ngươi ra còn có người khác biết sự tồn tại của ta.

Mạc Ngôn nói:

- Cái này hơi có chút ép buộc…Phải biết rằng, những người ngươi gặp cũng không ít, hơn nữa bọn họ cũng nghi ngờ ngươi là yêu quái.

Hắc Miêu hừ lạnh một tiếng khinh thường nói:

- Ngươi thoạt nhìn thì có vẻ thông minh nhưng thực ra cũng ngu ngốc chết đi được…

Mạc Ngôn ngẩn ra nói:

- Ý của ngươi là gì?

Loading...

Xem tiếp: Chương 281: Ma Niệm Nhập Thân (2)

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

[Tfboys] Ngàn Con Hạc Giấy

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 39


Ba Chị Em Nhà Họ Tống

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 40


Cua Lại Chồng Cũ

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 4



Nữ Thần Diễn Xuất

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50