Phiến đá thạch bích này cao chừng 3 trượng, rộng khoảng 10 trượng, mặt trên được bao kín bằng những kí hiệu là những hình như đồng tiền xu nhỏ chi chít chữ, ít nhất cũng có mấy vạn chữ.
Đổi lại nếu là người thường thì mấy vạn kí hiệu lạ hoắc kia họ không thể nhớ được, đến những người thông minh cũng phái mất đến mấy tháng. Nhưng đối với Mạc Ngôn mà nói, mấy vạn kí hiệu này hắn chỉ liếc mắt một cái là xong, hắn đã nhập toàn bộ sâu vào trong tâm linh, chỉ đợi sau khi trở về viết ra giấy bút là được.
Nhất là những kí hiệu ở phía dưới, rõ ràng một đồng cũng không thiếu, hoàn toàn phù hợp với những phiến đá trong hồ của tiểu viện 36.
- Mục đích của chuyến đi này, đơn giản chỉ như thế đã hoàn thành.
Sau khi phân hình những kí tự trên phiến đá thạch bích kia, thậm chí Mạc Ngôn cũng không dám tin là mọi việc lại thuận lợi đến như thế.
Đoạn đường này hắn đi không có sợ hãi, không có gian nan, nguy hiểm thậm chí có thể nói là nhàm chán.
Quan trọng nhất chính là Mạc Ngôn dự đoán ma vật cũng không đến được đoạn đường này. Nhìn cả chặng đường đi qua, lời của ông lão hái thuốc cũng không có gì lạ, mà trên thạch bích có vô số những kí tự chung của các tu sĩ cũng chỉ như một gốc cây thảo dược thông thường, đưa tay ra là có thể hái được không cái gì ngăn cản cả…
Trên thực tế Mạc Ngôn cảm thấy cái thuận lợi cuối cũng là mục đích, nếu như thực lực của hắn không đủ thì cho dù là không có triều cường thì sau khi đến đây hắn cũng chỉ có chết mà thôi.
Ngay lúc này, dưới phiến thạch bích kia có hơn 10 mấy âm sát nhập vào hài cốt đó chính là một chú thích tốt nhất.
Những người này đến đây cũng giống với Mạc Ngôn, cũng cảm thấy những kí hiệu trên thạch bích kia có những quy tắc chung nhưng vì nguyên nhân thực lực mà bọn họ rốt cục cũng không thể dời đi được…
- Sau bao nhiêu năm, khẳng định là sẽ có kẻ đến được nhưng cũng không biết bao nhiêu người có thể sống sót được mà ra ngoài.
Thấy những hài cốt dưới phiến thạch bích kia, Mạc Ngôn không khỏi lắc đầu hắn không kìm nổi mình liền ngự sử trên bổn mạng hồn kiếm đi đến trước phiến thạch bích bơi trong câu chữ.
Mục đích chính của việc này đã đạt được, lúc Mạc Ngôn tính thời gian trời cũng còn sớm hắn cũng không vội dời đi.
Trên thực tế, nếu không phải xem trên dọc đường thì nhiều nhất cũng chỉ 20 phút là hắn đã có thể hoàn thành toàn bộ hành trình.
Mục đích chính đã đạt được, hắn bắt đầu từ từ tìm tòi trong hang động hy vọng có thể tìm thấy dấu hiệu của ma vật hoặc là hành tung của bọn Thích Viễn Sơn.
Thực ra đối với Mạc Ngôn mà nói, hắn muốn tìm nhất không phải là Thích Viễn Sơn và Sở Trấn Đường mà là Đỗ Khuyết.
Tìm thấy Thích Viễn Sơn và Sở Trấn Đường thì đơn giản chỉ cần nhờ Tô Cận giúp đỡ là được không cần phải quá tốn sức.
Nhưng để tìm được Đỗ Khuyết thì không giống như vậy...
Đối với Mạc Ngôn mà nói có được đan thư, bây giờ thiếu nhất là Đỗ Khuyết, ông ta không chỉ hiểu về các kí tự của đan thư mà còn là một cao thủ về luyện đan, y có thể giúp hắn luyện đan.
Suy cho cùng dù sao Mạc Ngôn cũng là một tu sĩ muốn lên cao hơn thì nhất định phải có thời gian trên lưỡi đao. Nếu đem toàn bộ thời gian để dịch các kí hiệu, thu thập đan tài, luyện đan, thì cho dù là có thể chế thành công ra duyên thọ đan thì cũng mất rất nhiều thời gian. Dù sao hắn cũng là một tu sĩ đích thực, hơn nữa còn có trong tay thế giới mới, đan thọ đối với hắn mà nói không hề hấp dẫn cho nên lúc này hắn chỉ muốn tìm được Đỗ Khuyết để thay mình luyện đan.
Đáng tiếc là không được như mong muốn của hắn, hắn tìm nửa tiếng trong sơn cốc ngoài một đống hài cốt ra thì chẳng có người nào.
Trong sơn cốc chỉ có tĩnh mịch và tĩnh mịch.
Nơi này không chỉ không có dấu vết của người bị mất tích mà ngay cả hơi thở của ma vật cũng không có tí manh mối nào.
Nửa tiếng sau, Mạc Ngôn đã hoàn toàn thất vọng và dời khỏi nơi này...
Trên bờ hồ Tiên Nữ, Hắc miêu trên tảng đá phun ra rồi lại nuốt ánh trăng vào nuốt hết trứng lớn trứng nhỏ vào bụng.
Chân ngọc vào bụng, nó lập tức rung lên .
Lập tức nói đứng lên chuẩn bị rời đi.
Nhưng đi đến bờ hồ thì nó nhìn thấy cái bóng của mình dưới nước nó dừng chân lại.
Một lúc sau, nó thở dài chìa cái chân lông xù ra làm như đối tượng của mình đang bất mãn nhìn có về rất hối tiếc.
Nó thán xong một tiếng rồi quay đi.
Đúng lúc này, nước trong hồ bỗng có có động, bọt sóng bắt đầu cuộn lên.
Hắc Miêu kinh hãi lập tức tập trung nhìn xuống đáy hồ.
Mắt của nó màu nâu xanh thẳm có thể nhìn thấu cả lòng người.
Nhưng dưới mặt nước có sóng dù nó có cố nhìn thế nào đi nữa thì cũng không ra một đầu mối gì.
Trong nháy mắt nó kinh hãi nhưng thân bất do kỉ đành phải lùi lại.
Nhìn thấy sóng nước mỗi lúc một mạnh , sau khi do dự cuối cũng nó cũng kìm chế sự sợ hãi và dời đi.
Nó chạy rất nhanh chỉ một chốc đã chạy được 200m, nó nhảy tót lên một cây đại thụ, nấp trong đám cành lá xum xuê cẩn thận quan sát các động tĩnh dưới hồ ở phía đằng xa.
Nước hồ Tiên Nữ cuồn cuộn trở mình dĩ nhiên là bổn mạng hồn kiếm, sau khi nó hấp thu lực thủy, ngự thủy như đã trở thành bản năng của nó.
Mạc Ngôn cũng không để ý đến nó, lúc này đang yên tĩnh trong rừng sâu không sợ bị người thấy.
Hơn nữa, bổn mạng hồn kiếm và ý thức bản ngã của Mạc Ngôn vốn vô hình vô chất, ngoài điểm linh thức giống Mạc Ngôn ra thì những tu sĩ bình thương cũng không có cách nào nhìn thấy được.
Sau khi xuyên ra mặt trước Mạc Ngôn đang định đi về hướng 36 hào viện nhưng vừa xẹt qua tảng đá bên hồ trong lòng hắn bỗng động, hắn lập tức dừng lại...
- Chỗ này vừa rồi đã có người tới?
Trước khi vào hồ tiên nữ, Mạc Ngôn đã cẩn thận xem xét các vùng lân cận, từng ngọn cây, gọng cỏ đủ các loại hơi thở hắn đã sớm cho vào ngực.
Sau đó, trên tảng đá gần bờ hồ lại thoáng hiện lên một hơi thở, tuy là nhạt nhưng trong cảm ứng của Mạc Ngôn lại rất rõ ràng như ánh trăng trên không trung vậy.
- Từ từ đã, hơi thở này có vẻ quen thuộc.
Càng khiến cho Mạc Ngôn ngạc nhiên chính là tuy loại hơi thở này quyen thuộc nhưng sau khi cẩn thận xem xét hắn lại thấy có bóng dáng của Miêu yêu.
- Sao lại là nó?
Mạc Ngôn sửng sốt trong lòng không hiểu...
ở trước hồ Tiên Nữ, hắn đã quả quyết đám người mất tích và ma vật treo lên câu nhưng lúc này hắn lại chợt phát hiện chính mình còn sót.
Hơn nữa, hắn đã gặp cho miêu yêu ở Minh Viên, hắn thấy loại tồn tại này cực mạnh.
Tuy hắn không biết phân chia cảnh giới của yêu như thế nào nhưng với vốn cảnh giới của tu sĩ, hắc miêu kia ít nhất cũng đã từng vượt qua thiên quan.
- Chẳng lẽ, đám người Sở Chấn Đường mất tích là do nó dở trò quỷ?
Mạc Ngôn trầm ngâm... Có nên vứt bỏ ma vật dưới mặt đất này không, nhất là khuôn phép của con mèo này thậm chí là hiềm nghi người duy nhất.
Không còn cách nào ai bảo nó vượt xa đám người của Sở Chân Đường hơn nữa lại còn cố tình xuất hiện ở đây?
Lúc Mạc Ngôn trầm ngâm thì Hắc miêu ở xa cũng đang dao động...
Cũng như Mạc Ngôn biết hơi thở của nó thì nó cũng không lạ gì với hơi thở của hắn.
Lướt qua mặt Mạc Ngôn, lập tức nó cũng cảm giác được không có cái gì có thể che lấp được hơi thở của mình.
Đồng thời trong linh thức của nó, hồ Tiên Nữ hiện ra những ánh sáng màu vàng rực, có một mặt người đang trầm ngâm.
- Gặp quỷ rồi, người này là tu sĩ nhưng lại ra khỏi ý thức bản ngã của ta.
Hắc Miêu khó hiểu, nó trượt chân suýt nữa thì rơi xuống cây.
Cũng may là nó đủ nhanh nhẹn, nó xù lông nhẹ nhàng bắt vào cành cây nhanh chóng đứng lên.
Nhưng lúc này người kia đang yên lặng, một chút động tĩnh cũng khiến cho người ta cảnh giác, huống hồ người này lại không phải là người thường.
Cách mấy trăm mét nhưng ngay lập tức Mạc Ngôn cảm nhận được tiếng động vang lên trong bổn mạng hồn kiếm phát ra một sát khí lạnh đến thấu xương đúng cây đại thụ mà Hắc miêu đang ở.
Bàn về cảnh giới, thực lực tu vi của Hắc miêu cũng không thua kém gì so với Mạc Ngôn.
Nhưng Mạc Ngôn có bổn mạng hồn kiếm, hơn nữa là bổn mạng hồn kiếm hấp thụ nước, sát khí của mình lạnh đến thấu xương đúng là khắc tinh lớn nhất của Hắc miêu.
Bị sát khí này trú giận, Hắc miêu rùng mình một cái không nhiều lời ngay lập tức nó bỏ chạy.
Thực ra miễn cưỡng thì cũng có thể coi nó và Mạc Ngôn là người quen, có thể Mạc Ngôn chưa thấy thế nào nhưng theo bản năng nó lại sợ hãi, không nghĩ ngợi nhiều mà trốn tránh chính vì lần trước nhìn thấy Mạc Ngôn và hơi thở của hắn làm cho nó sợ hãi.
- Thật là đáng chết, sao thời đại mạt pháp này có thể biến thái như vậy?
Hắc miêu chạy toán loạn, hoàn toàn không còn ung dung như vừa rồi.
- Quả nhiên là mi!
Xa xa, Mạc Ngôn nhìn về phía Hắc miêu chạy chốn, không biết là cười hay xúc động nữa đây.
Lần đầu nhìn thấy Hắc miêu, ngoài kinh ngạc ra, cảm giác này của hắn cũng không mãnh liệt cho lắm.
Lần thứ hai gặp Hắc miêu, thì sự kiêu ngạo của nó đã để lại ấn tượng mạnh cho hắn. Nhất là vẻ kinh thường và ung dung của nó làm cho người ta có cảm giác nó như nữ vương bệ hạ vậy.
Mà lúc này không biết nữ vương bệ hạ vì nguyên nhân gì mà ngay cả mặt mũi cũng không dám nhìn, kinh hoàng chạy trốn như nhà có tang vậy.