Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Nhất Phẩm Phong Lưu Chương 239-2: Không Muốn Sống Hay Sao?

Chương trước: Chương 239-1: Lại Có Hi Vọng



Mạc Ngôn mềm mại như người không xương, vừa mới trượt đã ngồi vào ghế, nhanh nhẹn khiến cho Triệu Liệt phải run sợ.

Mạc Ngôn ngồi lên vị trí chủ thản nhiên nói:

- Thắt dây an toàn lại.

Triệu Liệt ngồi vào tay lái phụ, sau khi thắt dây bảo hiểm định gật đầu thì đã thấy Mạc Ngôn nhấn chân ga, sau đó thả lỏng. Xe vốn dĩ đang đứng yên bỗng lao nhanh như tên về phía trước.

Tốc độ xe rất nhanh nhìn những hạt mưa và gió trên cửa kính chỉ còn lại một màn mông lung.

Triệu Liệt sợ tới mức dựng cả tóc gáy, cầm tay cửa quát:

- Cậu không muốn sống nữa hay sao?

Thậm chí lúc này Mạc Ngôn còn có tâm tư quay đầu lại nhìn Mạc Ngôn mỉm cười một cái rồi nói:

- Dù gì thì cũng là người của cục quốc thổ, sau gan lại nhỏ thế?

Triệu Liệt tức giận nói:

- Cái đó và lá gan thì quan hệ cái rắm gì?

Mạc Ngôn cười nói:

- Vậy thì có quan hệ gì đến ông?

Triệu Liệt nói:

- Như cậu không gọi là có gan mà gọi là điên, ngu xuẩn…

Nói đến đây rồi ông ta bỗng ngẩn người ra…

Lúc nói mấy câu đó thì Mạc Ngôn đã lái xe nhanh như bay được một đoạn đường dài, tuy tốc độ cực nhanh nhưng vẫn cực kì vững chắc không có bất kì sự va đập nào. Hơn nữa tốc độ như vậy hoàn toàn được khống chế bằng chân ga, thậm chí phanh cũng không dùng đến, nhìn bộ dạng thoải mái của Mạc Ngôn không hề giống như đang lái xe trong thời tiết này tí nào.

Thậm chí lúc này hắn còn nhàn rỗi lấy hộp quẹt ra hút một điều thuốc.

Triệu Liệt run sợ thấy chiếc xe vẫn chạy vững lúc này mói nói:

- Cậu…. Sao cậu có thể làm như vậy được?

Mạc Ngôn nhún vai nói:

- Ông đoán xem…

Chỉ sau 40 phút Mạc Ngôn đã đậu xe trong bãi đỗ.

Như hắn đã dự đoán cả khu bến cảng cũng không cảm nhận được hơi thở của bùa hộ mệnh.

Lần này hắn cũng đã sớm đoán được hơn nữa cũng đã có dự toán từ trước.

Theo hắn thấy sau khi bọn cướp bắt cóc con tin nếu không ở lại bến cảng thì ít nhất cũng có hai con đường để đi. Thứ nhất là đi vào đất liền thứ hai là đi trên biển. con đường thứ nhất hắn không có ý định sẽ tìm tòi theo phương hướng này, chủ yếu là đất liền quá lớn giống như hạt mưa rơi xuống biển khơi vậy, chỉ dựa vào nhân lực mà tìm tòi thì rất khó tìm ra hành tung của con tin. Hơn nữa cũng không cần phải chờ đến tối, hắn có thể xuất khiếu được ngay, chỉ chốc lát là được trăm dặm. Đến lúc đó, hiệu xuất tìm kiếm sẽ tăng căn bản là không cần nóng ruột.

Quan trọng nhất là, ngộ nhỡ đối phương không vào đất liền như vậy lại không đi tìm trên đường biển thì một chút buổi trưa cũng rất lãng phí.

Cứu người như cứu hỏa, Mạc Ngôn hận là không thể dùng trong từng tích tắc như vậy há chẳng phải lãng phí cả buổi trưa sao?

Đối với hắn mà nói bắt đầu tìm bằng đường biển mới là lựa chọn hợp lý.

Ngoài ra, đồng thời với tìm bằng đường biển cũng phải lấy thông tin của cảnh sát Từ.

- Triệu Liệt, bây giờ tôi cần ông làm một việc.

Xe vừa mới dừng, Mạc Ngôn đã nói với Triệu Việt.

Triệu Liệt gật đầu nói:

- Cậu nói đi.

Mạc Ngôn nói:

- Lập tức tìm một cái thuyền, ngoài ra hãy giúp tôi tìm một cái phao không thấm nước bên trong phải có ba lô, nước sạch, đựng thực phẩm, còn có cả đèn pin nữa… tóm lại là những nhu yếu phẩm dùng cho thám hiểm để hết vào cái túi đó giúp tôi.

Triệu Liệt khẽ nhíu mày nói:

- Ba lô thì không có, có thể tìm một cửa hàng nào đó để mua, còn thuyền thì… thời tiết thế này sẽ không có thuyền nào chịu dời bến đâu.

Mạc Ngôn nói:

- Phải trọng thưởng cho người ta, nhất định phải tìm được thuyền đồng ý dời bến.

Triệu Liệt trầm ngâm trong chốc lát nói:

- Được rồi, tôi đi thử xem sao… nhưng cậu cũng phải nói cho tôi biết rốt cục kế hoạch của cậu là gì? Đi theo cậu từ sáng đến giờ ngoài gặp cảnh sát Từ ra hình như cậu không có bất kì hành động nào. Đương nhiên là tôi không trách cậu thực ra là tôi không có tư cách hay quyền được trách cứ cậu, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu định dời bến như vậy sẽ rất nguy hiểm tôi hi vọng cậu sẽ thận trọng.

Ông ta nói hết những lời đã dấu trong bụng ra.

Nói thêm nữa, ông ta đi theo làm việc cho Mạc gia đã 10 năm, nhìn Mạc Sầu từ một tiểu cô nương trưởng thành xinh đẹp duyên dáng. Mọi người đều có cảm tình huống chi Mạc gia đối xử với ông ta không tệ, theo từ sáng đến giờ ông ta trơ mắt lên nhìn Mạc Ngôn không làm gì có thể nói là đang nóng như lửa đốt, nhưng ông ta nhớ Mạc Thiểu Thanh đã dặn dò nên cuối cùng vẫn phải nhịn…

Nhưng lúc này cái vị Mạc thiếu gia có vẻ tính toán kì lạ định dời bến, Triệu Liệt rốt cục cũng không thể nhịn nổi nữa.

Bây giờ ông ta thấy với thời tiết này mà dời bến thì chẳng khác nào treo đầu lên dây lưng.

Lúc này Mạc Sầu còn chưa biết sống chết ra sao, nếu lại để cho Mạc Ngôn đi, đừng nói là đi gặp Mạc Thiểu Thanh chứ thậm chí đến cha mình ông ta cũng không dám nhìn mặt.

Mạc Ngôn quay đầu nhìn Triệu Liệt nói:

- Ông không cần lo lắng, tôi biết mình đang làm gì?

Triệu Liệt cười khổ nói:

- Cậu khẳng định là biết mình đang làm gì?

Mạc Ngôn có thể cảm nhận được sự ngăn cản của Triệu Liệt vì tiết kiệm thời gian nên ông ta dứt khoát lấy điện thoại ra gọi điện cho Mạc Thiểu Thanh…

Hai phút sau, Triệu Liệt đã gọi điện thoại cho Mạc Thiểu Thanh rồi nhìn về phía Mạc Ngôn bất dắc dĩ nói:

- Được rồi, chúng ta sẽ đi tìm thuyền ngay bây giờ.

Mạc Thiểu Thanh cũng không nói nhiều lời vô nghĩa mà chỉ bảo Triệu Liệt hết thảy phải hành động theo chỉ huy.

Triệu Liệt không chỉ là người của cục quốc thổ mà năm đó ông ta cũng đã từng là một người lính, đương nhiên là hiểu những lời này của Mạc Thiểu Than hàm ý gì. Cho nên dù có nghi hoặc thế nào thì cũng bất đắc dĩ phải nghe theo sự chỉ huy của Mạc Ngôn… khoảng 2 giờ chiều, Triệu Liệt và Mạc Ngôn đã điến một bến tàu.

- Tôi đi tìm thuyền, cậu ở trong xe chờ tôi.

Triệu Liệt mở cửa xe ra mạo hiểm lao đi trong mưa.

Khoảng gần nửa tiếng sau, cả người ông ta ướt sũng chạy về lớn tiếng nói:

- Tìm được một con thuyền đáng cá, nhưng giá hơi cao hơn nữa lại đòi tiền mặt.

Mạc Ngôn xuống xe nói:

- Dẫn tôi đi gặp ông ấy.

Triệu Liệt nói:

- Chúng ta không có nhiều tiền mặt, bây giờ phải đi…

Mạc Ngôn không chút khách khí ngắt lời ông ta:

- Đừng có dài dòng, thời gian không đợi đâu để tôi đi nói với ông ta.

Bất đắc dĩ Triệu Liệt nói:

- Đi theo tôi…

Mạc Ngôn mang theo một cái ba lô mới không thấm nước đi theo Triệu Liệt lên một con thuyền đánh cá nhỏ, hai người lao vào khoang điều khiển gặp một bác lái thuyền.

Người lái thuyền này khoảng hơn 50 tuổi lại để chòm râu nhìn rất giống với xã hội đen.

Ông ra thấy Triệu Liệt liền hộ hàm răng ra cười nói:

- Huynh đệ nhanh vậy sao, có mang tiền mặt đến đây không?

Triệu Liệt giơ hai bàn tay trống trơn lên nói:

- Ông thấy tôi giống với mang được 100 vạn đến lắm sao?

Người lái đò nhún vai nói:

- Có tiền thì dễ nói chuyện còn không thì xin lỗi… thời tiết này dời bến chẳng khác nào treo đầu trên dây lưng,ông chủ, 100 vạn như vậy là ưu đãi rồi, không gạt gì ông gần đây tôi thua mất mấy trận nói cách khác là tôi đồng ý 100 vạn là vì thiếu tiền.

Trước lúc lên thuyền Mạc Ngôn để ý đây là một con thuyền đánh cá không lớn lắm nhưng cũng khá mới so với những thuyền trong bến cảng thì còn dễ nhìn hơn nhiều.

Chính là con thuyền này… Hắn tiến lên nói:

- 100 vạn không thành vấn đề nhưng tôi không có thời gian đi ngân hàng, lúc nào về mới đưa cho ông được.

Người lái đò cười nhạo nói:

- Tiểu huynh đệ, không chỉ huyênh hoanh mà còn nói nhẹ như không. Thực ra nhìn cách ăn mặc của các người không giống kẻ xấu tôi không bận tâm đến chuyện hai người có phải là tội phạm muốn trốn khỏi bến…

Mạc Ngôn bỗng mỉm cười nói:

- Ông nói đúng, chính là tôi muốn đi trốn… Không nên ép tôi nói thật, bây giờ đã hài lòng chưa?

Lập tức sắc mặt của chủ thuyền trở lên khó nhìn cười khan nói:

- Tiểu ca, cậu cũng không nên đùa như vậy…

Ông ta nói xong chậm dãi đi cách khoang điều khiển cũng chỉ một ít rồi bỗng nhiên ông ta đi ra ngoài.

Mạc Ngôn tươi cười không nhanh không chậm đi theo bác lái thuyền ra ngoài cửa.

Triệu Liệt thấy thế cũng không rõ là rốt cục là trong hồ lô bán cái gì thuốc, sau khi thở dài cũng đi ra ngoài.

Nhưng ra đến cửa khoang ông ta chợt phát hiện cả Mạc Ngôn và người chủ tàu đều mất tích.

- Đúng là ma rồi, trong chớp mắt mà đã không thấy tăm hơi người này đâu?

Triệu Liệt kinh hãi như bỗng nhớ ra cái gì đó, lập tức chạy ra phía lan can nhìn xuống biển.

Chỉ có sóng biển cuồn cuộn.

Triệu Liệt chưa từ bỏ ý định chạy vòng quanh thuyền nhưng không có phát hiện gì.

Đúng lúc này ông ta chợt nghe thấy có tiếng kêu thê lương trong gió biển:

- Tôi đi, tôi đi… đại lão, đại lão đừng ném tôi xuống biển.

Lập tức Triệu Liệt ngẩng đầu lên nhìn trong mưa thấy Mạc Ngôn đứng trên cần trục, nắm lấy người lái thuyền như đang muốn nén xuống biển.

Lúc này gió mưa cũng không giảm đi chút nào, thuyền đánh cá dù có dời bến cũng lay động. Mạc Ngôn đứng trên trục, xách một người đàn ông gần 200 kg như giẫm trên đất bằng.

Triệu Liệt há to miệng, rót nước vào cổ họng.

Vào giờ khắc này, rốt cục thì ông ta cũng hiểu được vì sao Mạc Thiểu Thanh laik bắt mình hết thảy phải nghe theo lệnh của chỉ huy… giằng co gần nửa tiếng đồng hồ rốt cục thì thuyền đánh cá cũng xuất phát.

Loading...

Xem tiếp: Chương 239-3: Hoang Đảo

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?



Huyết Ảnh Nhân

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 27



Quá Yêu - Hàn Viện

Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh

Số chương: 17