- Nếu vậy thì phải tìm hiểu rồi, tôi cũng rất có hứng thú với văn vật Phật giáo…
Sở dĩ cô ở trong này, mục đích là vì tiếp cận Mạc Ngôn, lúc này nghe thấy Lận Thu nói đến triển lãm liền tỏ ra tán thưởng.
Lận Thu cũng không nghĩ nhiều thuận miệng nói:
- Cô có hứng như vậy thì chúng ta cùng đi.
Mạc Ngôn ở bên cạnh chỉ cười chứ không phản đối gì…
Đổi lại lúc bình thường đương nhiên hắn không thích có người đi theo mình, nhưng lo trong buổi triển lãm sẽ gặp hậu duệ đạo môn, lúc này có Mã Hiểu bên cạnh cũng có thể hỏi cô một vài vấn đề.
Ăn sáng cũng gần xong, Mã Hiểu nhân cơ hội Lận Thu đi Toilet đã nói:
- Mạc tiên sinh, trưởng bối nghe nói ngài ở đây hận là bọn họ không thể đến ngay, nhưng tối qua cũng đã khởi hành, khoảng chiều nay sẽ đến Nhạc Dương…
Mạc Ngôn gật đầu, không từ chối nói:
- Tôi biết rồi…
Mã Hiểu thấy thế trong lòng không khỏi có chút bận tâm, nhẹ giọng nói:
- Khi nào ngài có thể gặp bọn họ?
Mạc Ngôn nói:
- Hôm này thì không rảnh rồi, sơm nhất cũng phải ngày mai, đến lúc đó liên hệ qua điện thoại.
Mã Hiểu nghe thấy vậy thở phào thầm nói chỉ cần ngươi chịu gặp là tốt rồi…
Cô lo lắng chính là Mạc Ngôn là một cao nhân không muốn gặp người của Mã gia, hay là bỗng nhiên đi mất, lúc này thấy Mạc Ngôn xác định như vậy tảng đá trong lòng cô cũng được rơi xuống đất.
Mấy phút sau, ba người đi ra, vì còn sớm nên họ đi theo lối cầu thang đến chỗ triển lãm của bảo tàng.
Mạc Ngôn thấy không có Mã Quân, nhân lúc mua hàng mỹ nghệ đã hỏi:
- Em họ của cô đâu?
Mã Hiểu nhỏ giọng giải thích:
- Tôi sợ là y làm ngài mất hứng nên đã để y ở nhà khách rồi.
Mạc Ngôn suy nghĩ, nói:
- Tuổi của chúng ta cũng không hơn nhau bao nhiêu, không cần phải kính cẩn như vậy. Hơn nữa tôi cũng không dễ giận như vậy đâu…
Mã Hiểu nói:
- Kính cẩn là đúng, lấy tôn ti của đạo môn, huống hồ trưởng bối đã dặn dò, trước mặt Mạc tiên sinh tôi và Mã Quân chỉ phải đa lễ.
Mạc Ngôn nghe xong những câu này, tuy cảm thấy không cần phải kính cẩn nhưng dù sao cũng là người nhà, suy nghĩ hắn cũng không khuyên ngăn nữa.
Ba người chậm rãi bước đi, lúc tới bảo tàng buổi diễn thuyết đã gần kết thúc, liên tục đã có du khách dạo thăm.
Lúc này đã khoảng 11h trưa.
Ba người cũng không vội đi vào mà đến nhà ăn gần bảo tàng nhấm nháp món ăn bình dân, lúc này mới mua vé từ từ đi vào bảo tàng.
Bảo tàng này tuy là sửa chữa trên cái nên của Tự Miếu nhưng có rất nhiều thay đổi, vừa không mất đi vẻ cố xưa nhưng vẫn ẩn chứa sự hiện đại khoa học, kĩ thuật.
Sau khi vào cửa, phủ kín là đá khoảng bằng nửa sâu bóng rổ, giữa sân có một cây bách thụ, có một áng hương đang đốt, làn khói nhẹ lan tỏa mùi thơm của nó làm cho tinh thần của con người cảm thấy nhẹ nhõm.
Ba người Mạc Ngôn một hàng đi vào cửa, thấy mấy vị tăng sư và một vài nhân viên đang đứng quanh gốc cây bách thụ. Bọn họ dáng người không cao nhìn qua cũng thấy rõ họ là người đàn ông vùng Đông nam á, đang chuyện trò vui vẻ. Ngoài ra lân cận còn có mấy người rõ ràng nhìn ra họ là vệ sĩ chuyên nghiệp.
Lân Thu nhỏ giọng noi với Mạc Ngôn:
- Thấy sao? Người đen gầy kia chính là Varna. Siêu cấp phú hào cũng là Phật tử có vóc dáng tiều tụy nhất.
Mạc Ngôn cười ha ha nói:
- Anh không biết là, Phật tử có vóc dáng tiều tụy và một siêu phú hào rất mâu thuẫn sao?
Lận Thu cười ha ha nói:
- Con người ta những cái mâu thuẫn cùng tồn tại trong chính một cơ thể, cái này cũng không có gì lạ.
Con người mâu thuẫn tồn tại trong một thể thống nhất sao?
Nghe xong câu này, trong lòng Mạc Ngôn bỗng có chuyển động. Tinh thần bảo bản tâm, cầu chính là bản ngã. Theo góc độ triết học mà nói, chính là quẳng lối suy nghĩ mâu thuẫn đó đi. Xây dựng một thể thống nhất, đây là quy nhất cũng vì quy nguyên.
- Đi thôi, chúng ta vào trước mới thích, tôi vội rồi.
Lận Thu quơ cái camera trong tay, cười nói.
Lần triển lãm này có 3 sảnh, có 2 sảnh chính, ba người đang ở gần chỗ triển sảnh nhất, theo dòng người di vào.
Trong phòng triển làm cách bày trí cũng không khác so với bảo tàng là bao, nhưng chung quy lại là vẫn thuần sắc nữ nhi.
Lần triển lãm này không cấm chụp ảnh. Lận Thu đã sớm chuẩn bị máy quay tốt, thấy một cô gái trẻ trung thanh lệ, anh ta cũng không ngoại lệ lấy máy ra chụp tanh tách…
Chỗ triển lãm này cũng không nhiều hiện vật lắm chỉ khoảng 30 hiện vật được trưng bày trong tủ kính.
Mạc Ngôn cũng không mở ý thức bản ngã ra, cũng không khỏi động tâm nhãn, chỉ tùy tiện đi dạo. Hắn rất rõ nếu trong buổi triển lãm này có ẩn chứa nguyện lực, thì bội sức tất nhiên sẽ có dị động hắn hoàn toàn không cần phải quan tâm.
Chỉ tiếc, sau khi dạo quanh một vòng, nhưng bội sức trước ngực không có chút phản ứng nào.
Hắn đi như cưỡi ngựa xem hoa, dường như không thưởng thức một cách nghiêm túc những văn vật này mà chỉ là tiện đường thì nhìn qua một cái.
Mã Hiểu luôn đi theo sau hắn, trong lòng cô không khỏi cảm thấy có chút kì lạ.
Cô muốn hỏi nhưng lại sợ làm Mạc Ngôn mất hứng cũng chỉ giống như a hoàn đi theo cưỡi ngựa xem hoa.
Lận Thu thì có vẻ chuyên nghiệp hơn rất nhiều, dường như mỗi hiện vật đều phải đứng lại nhìn ngắm một lát, vốn chỉ định thưởng thức sau đó là chụp ảnh, đương nhiên là còn nói chuyện cả với cô gái xinh đẹp vài câu. Tri thức phong phú của anh ta không chỉ làm cho cô gái phải giật mình mà còn khiến cho các du khách bên cạnh thỉnh thoảng còn thỉnh giáo anh ta một vài điều…
Mạc Ngôn thấy Lận Thu như cá gặp nước cùng chẳng muốn chào hỏi, đi thẳng đến triển sảnh.
Mã Hiểu đi phía sau, thấp giọng nói:
- Mạc tiên sinh, cái Phật trượng kia ở triển sảnh, chi bằng chúng ta vào đó xem trước đi.
Đối với cái Phật trượng này Mạc Ngôn cũng hơi có hứng thú một chút, vì thế gật đầu nói:
- Được, chúng ta đi đến triển sảnh.
Hai người đi theo hành lang vào triển sảnh, thấy nơi này rất yên tĩnh hiển nhiên là tốt ngoài mấy cái thiết bị tiên tiến được trang bị ngoài cửa mấy góc sáng còn có cả bảo vệ trị an.
Vừa mới vào cửa, bội sức của Mạc Ngôn liền phát ra nhiệt.
Quả nhiên!
Trong lòng Mạc Ngôn không vui lập tức ngưng thần cảm ứng…
Dẫn tới bội sức chạm vào một vật to là tượng phật Di Lạc, chất liệu pho tượng này chỉ là gỗ bình thường, chạm trổ thì vụng về có thể nói là không có chút thần kì nào. Nhưng tượng phật Di Lặc cái bụng được người ta vuốt bóng loáng hẳn là cũng lâu năm rồi.
Mạc Ngôn đi lên trước, cẩn thận quan sát chữ giới thiệu văn vật này.
Theo lời giới thiệu, tượng phật này đã có hơn 800 năm lịch sử từ Tự Miếu ở vùng nông thôn truyền đến. Người ta tin rằng chỉ cần sờ nhiều vào bụng phật này thì trong nhà nhất định sẽ có được nhiều con cháu.
- Chẳng trách bụng ông ta lại nhẵn bóng như vậy…
Mạc Ngôn cười, cầu tự lại cầu đến phật Di Lặc, đúng là …
Mã Hiểu ở bên cạnh cũng thấy thú vị nhịn không được che miệng cười.
Nói tóm lại, nguyện lực trong tượng phật này không nhiều, so với hai khối ngọc thạch thì đúng là cách nhau một trời.
Nhưng dù sao lúc này cũng là một bắt đầu, Mạc Ngôn nghỉ chân trước mặt tượng phật này sau đó mới đi vào trong sảnh.
Đồ triển lãm cũng không có nhiều, chỉ khoảng 20 hiện vật nhưng đều là vật quý nên rất được chú ý. Toàn bộ hàng triển lãm đều được sắp đặt trong tủ bát công nghệ cao, cách nhau cũng rất xa thậm chí còn được ngăn cách, có hơn 10 người bảo vệ.
Có một bắt đầu không tồi, Mạc Ngôn cũng trở nên ung dung.
Hắn đi bộ nhẹ nhàng đến khu triển lãm tiếp theo, nơi này là một tòa hoàng kim tọa ta phật vô cùng hoa lệ nhưng chưa khiến cho bội sức dị động được. Hắn cũng không vội vã dời đi mà đứng lại đó cẩn thận thưởng thức Phật hoàng kim này.
Mấy khu tiếp theo cũng không có thu hoạch gì, đến khu triển lãm thứ 5 bội sức mới bắt đầu nóng lên.
Nghiêm chỉnh mà nói lần này không nóng lên mà chỉ hơi nóng.
- Mạc tiên sinh, đây chính là Phật trượng mà tôi nói.
Thấy hàng triển lãm này, mắt Mã Hiểu cũng sáng lên, nhẹ nhàng nói bên tai Mạc Ngôn.
Gốc cây Phật trượng thoạt nhìn rất sơ sài, không phải vàng bạc gì cũng không phải bó củi gì quý báu, trên thực tế nó chỉ là một đoạn gỗ khô.
Phật trượng dài khoảng 5m, trên thân khô đằng có vết sẹo, cách 10cm bị khảm một vòng sắt màu đen cố định, có thể nói là không có chút nào thần kì cả. Nhưng ở đầu trượng có một nút thắt đó là một cái mặt phật.
Hai mắt của mặt phật khép hờ, ấn đường cũng hơi nhíu, thông thường tượng phật thường trang nghiêm , trách trời thương dân nhưng đây lại ngược lại vẻ mặt khắc khổ.
Gốc cây Phật trượng ẩn chứa nguyện lực so với Di Lặc có thể nói là hơn nhiều.
- Đây là Phật trượng kia sao? Thật là không làm cho tôi thất vọng…
Mạc Ngôn mừng thầm, lập tức lưu Phật trượng này vào hồn ấn ký.
Với hắn mà nói, Phật trượng vô giá nhưng trong nó ẩn chứa nguyện lực bàng bạc. Đáng tiếc là bây giờ không thể động thủ được, hắn chỉ cần có thể lưu lại trong hồn ấn kí thì không sợ nó chạy đến chân trời góc bể gì hắn cũng có cách làm cho nó quay về.
Sau khi lưu trong ấn ký, hắn cũng không còn quên cảm giác tứ khí trên mặt các du khách.
Mã Hiểu từng nghe nói, ngấp nghé gốc cây Phật tượng này không chỉ có hậu duệ đạo môn của Mã gia, Mạc Ngôn vì cầu không sơ hở lập tức khởi động ý thức bản ngã bắt đầu phân hình cả triển sảnh.