Khi đối mặt với Mạc Ngôn cô cũng có chút sợ hãi nhưng càng tiếp cận hắn nhiều hơn, cô và gia tộc mình mới có thể đạt được lợi ích lớn nhất.
Lúc ấy, căn bản là cô không kịp muốn cái gì khác, trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm.
Cô tự nhủ trước mặt người đàn ông này không thể giấu giếm được điều gì.
Bị ý nghĩ mãnh liệt này điều khiển trong đầu rất nhanh cô đã quên đi sợ hãi, chỉ còn nghĩ đến tìm cách để gần Mạc Ngôn.
Thời khắc này cho dù là bảo cô có cởi cả quần áo, lăn trên giường của Mạc Ngôn thì cô cũng không một chút do dự.
Nhưng mà tuy cô tạm thời quên đi sợ hãi chứ không có nghĩa là sự sợ hãi đó không còn tồn tại.
Sau khi Mạc Ngôn dời đi, sự sợ hãi tạm thời bị áp chế sâu trong nội tâm, như măng mọc sau mưa từ từ đi ra bên ngoài.
Mã Hiểu sờ sờ ngực, lúc này mới phát hiện trong lúc bất giác không ngờ áo cô đã ướt đẫm.
Mã Quân ở bên cũng không khá hơn chút này, mãi đến lúc này khuôn mặt của y tái nhợt đến gần như là trong suốt.
- Bây giờ chúng ta nên làm gì?
Mã Quân hỏi.
Mã Hiểu tức giận nói:
- Còn có thể làm gì, đương nhiên là lập tức gọi điện thoại về nhà để người lớn đi cả đêm đến đây…
Dừng lại một chút cô lại nói:
- Tốt nhất là để ông nội tự mình đến đây.
Mã Quân gật đầu nói:
- Chỉ có lão gia mới đủ tư cách đối thoại với người này, đổi lại là đại bá và cha tôi thì không được.
Mã Hiểu vỗ đầu y tức giận nói:
- Không biết che đậy, tôn trọng chút đi, phải gọi là Mạc tiên sinh.
Mã Quân bất mãn nói:
- Không có ai, cần gì phải ân cần với người này.
Mã Hiểu nghiên túc nói:
- Tuy là không có người khác nhưng làm sao có thể chắc hắn không nghe thấy anh nói chuyện?
Mã Quân cười nhạo nói:
- Đừng cười, chỗ này cách khách sạn đó hơn 200m nếu hắn nghe thấy tôi nói chuyện há là thần tiên chắc?
Mã Hiểu cười lạnh nói:
- Đừng quên, chiếc xe của anh bị chém thành hai khúc.
Mã Quân nghe thấy vậy, nhất thời á khẩu không nói được gì…
Dừng lại một chút y lại nói:
- Được rồi, được rồi lần sau tôi sẽ chú ý. Nhưng cô cũng quá cẩn thận, thực lực của hắn thâm sâu khó lường nhưng cũng không nghe được tôi nói chuyện cách mấy trăm mét. Nếu hắn có khả năng này tôi sẽ lập tức lạy cô để nhận sai.
Y lấy điện thoại ra nhận tin nhắn.
Y lấy điện thoại ra liếc mắt một cái rồi cứng họng, nhất thời hóa đá…
Qua một đêm khổ sở, đã là hơn 3h sáng Mạc Ngôn nằm trên giường chợp mắt thực ra trong tâm linh hắn vẫn đang không ngừng suy nghĩ xem những kí tự trên trang giấy.
Trang giấy này được bảo quản vô cùng tốt, hơn 200 năm lịch sử nhưng đối với Mạc Ngôn mà nói 200 năm này cũng đủ dài đẻ không tìm được căn nguyên, nguồn gốc.
Cũng may là trang này khoảng hơn 100 kí tự, không nhiều nhưng tuyệt đối cũng không ít. Chỉ cần làm theo kí hiệu ngữ pháp và logic theo lý luận mà nói hơn 100 chữ này cũng đủ để Mạc Ngôn thôi diễn ra một loại ngôn ngữ.
Nhưng trong chuyện này có một quan ải, trong tay Mạc Ngôn chỉ có một một khối đá phiếm chạm khác kí tự, có thể bắt chước nôi dung thực sự là quá ít, trước mắt hắn không thể phá dịch được loại ngôn ngữ này.
- Nói đến đan thư, lúc trước trong hồ nước mình đã phát hiện ra mảnh đá phiến, chỉ e là trong đó cũng có một phần…
Nửa tiếng sau, vì còn thiếu không đủ để bắt chước văn tự nên bắt đầu dừng lại.
Nhưng thông qua các kí tự được hiện hữu, Mạ Ngôn giải quyết những kí tự hiện hữu kia một chút. Những kí hiệu đó hoàn toàn là một ít thủ đoạn đạo gia luyện đan, nhìn lời ít mà ý nhiều ẩn sâu đạo lý.
Bởi vậy Mạc Ngôn suy đoán chính mình phát hiện ra mảnh đá phiến kia thì có khả năng là một bộ phận của đan thư.
- Xem ra như vậy, phân nửa đan thư đã rơi xuống Uyển Lăng.
- Sở dĩ Nhan Phương tự sát chính là vì đan thư, Thích Viễn Sơn đến Uyển Lăng nân ná không chịu đi e rằng cũng có quan hệ đến việc này. Xem ra chấm dứt hành trình Cửu Phật Sơn cần phải chú ý đến hành tung của người này một chút.
Nghĩ đên đây Mạc Ngôn liền nhớ đến Tô Cận, nhớ đến đêm đó cô gái quả thực rất đáng thương.
- Chỉ mong cô đừng có tham dự vào.
Mạc Ngôn khẽ thở dài, kéo chăn che đầu… Một đêm không nói chuyện ngày hôm sau hắn tỉnh lại đã hơn 7 giờ.
Mạc Ngôn vừa mới gọi điện thoại xong thì Lận Thu đã gọi điện thoại đến.
- Còn trên giường không? Cùng nhau đi ăn sáng đi…
Mạc Ngôn nói:
- Đi, tôi sẽ đến đó luôn.
Lận Thu nói:
- Không cần phải vội, sáng nay có một cuộc diễn thuyết, e rằng phải đến giữa trưa.
Lần triền lãm này phải mất 3 ngày,tại Cửu Phật Sơn dưới một gian tôn giáo văn vật của nhà bảo tàng. Đời trước bảo tàng này là một tòa Tự Miếu, hơn hai mươi năm trước xây thành một bảo tàng tôn giáo, bên trong có vô số báu vật, làm cho Cửu Phật Sơn này thành một thắng cảnh. Du khách phàm đã đến đây không chỉ là để ngắm cảnh mà còn thành tâm bái phật, sau đó đi vòng nơi này một lượt…
Cúp điện thoại Mạc Ngôn trả phiếu phòng sau đó lái ô tô đến khách sạn của Lận Thu.
Lận Thu đã sớm ở cửa khách sạn chờ, khi nhìn thấy Mạc Ngôn cười nói:
- Tối hôm qua gặp mấy bạn học, có uống nhiều không vậy?
Mạc Ngôn cười nói:
- Cũng tạm…
Lận Thu nói:
- Nếu uống nhiều quá, tôi sẽ giới thiệu cho cậu danh trà Nhạc Dương, trà Phật điểm đầu, trà này có hương cam ngọt có tác dụng tỉnh rượu.
Lận Thu ở khác sạn này ngay Cửu Phật Sơn, hơi ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy cây cối san sát quanh Tự Miếu của Cửu Phật Sơn.
- Đi thôi, chúng ta đi ăn sáng trước, uống trà xong rồi đến bảo tàng không muộn. còn nữa bảo tàng cách khách sạn không xa lắm, đi bộ chỉ khoảng hơn 20 phút là đến.
Lận Thu kéo Mạc Ngôn đi đến một quán trà cách đó không xa.
Cửu Phật Sơn không hổ là thắng cảnh của Phật giáo. Đâu đâu cũng nhìn thấy tăng lữ, du khác cũng nối đuôi nhau đi tới.
Thành thật mà nói, lần này đến thắng cảnh Phật giáo Mạc Ngôn cũng không mấy hứng thú. Đối với Phật gia mà nói thì hương khói thịnh cố nhiên là chuyện tốt nhưng nếu là tín quá thì dễ làm cho người ta ghét. Trên đường này có ít nhất là 8 tiểu thương chặn đón 2 người chào hàng …
Hai người vất vả lắm mới đột phá được vòng vây đi vào quán trà lại phát hiện nơi này chỗ ngồi này cũng kín người rồi.
Rơi vào bất đắc dĩ, hai người đành phải đến một quán trà hẻo lánh.
- Thế gian đã mất sự thanh tịnh rồi…
Hai người tim được mọt chỗ ở gần cửu sổ rồi ngồi xuống, Lận Thu không nhịn được nói một câu.
Mạc Ngôn cười nói:
- Anh cũng đừng quá khắt khe, hòa thượng cần dùng cơm. Hơn nữa, có một số việc bọn họ cũng không định đoạn được, con người đều có lòng xu lợi, ở đây lượng khách mỗi ngày đến đông như vậy cũng không thể không kiếm tiền?
Lận Thu cười nói:
- Lời này của cậu có lý nhưng ai cũng nghĩ như vậy thì thế gian này đúng là không có được một nơi thanh tịnh.
Hai người cười, sau đó uống trà ăn bánh bình dân, nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ cũng có chút hương vị.
Lận Thu giới thiệu trà Phật Gật Đầu cho Mạc Ngôn hương cam thuần khiết, Mạc Ngôn không phải là người sành uống trà nhưng cũng tán thưởng mãi không thôi.
- Mùi trà này không tồi, anh biết nó được bán thế nào không?
Mạc Ngôn khiếm tốn thỉnh giáo.
Lận Thu cười nói:
- Trà này cũng không hay mua được… thứ nhất là sản lượng của nó không cao, thứ hai là nó được trồng ở vùng Tự Miếu, hằng năm bọn họ đều giữ lại một số lượng, tặng khách hành hương. Bởi vậy số trà trên thị trường rất ít hơn nữa cũng bị kẻ có tiền chặn mua.
Mạc Ngôn nói:
- Nghe anh nói như thế, muốn uống trà này cũng khó sao?
Lận Thu nói:
- Không hẳn, tuy trên đường có bán nhưng đa phần là giả…
Anh ta đang nói thì nhìn thấy một ngươi đang đi về hướng này sắc mặt liền biến đổi, nhắc nhở Mạc Ngôn:
- Chỉ e có người đang tìm chúng ta để gây phiền toái.
Mạc Ngôn không cần quay đầu lại cũng biết Lận Thu nói đến ai, hắn cười nói:
- Người này chưa chắc.
Vừa dứt lời, một gã cao bồi đi tới trước mặt hai người mỉm cười nói:
- Chào hai vị tiên sinh…
Thấy vẻ mặt tươi cười của Mã Hiểu, Lận Thu kinh ngạc mãi không thôi. Dù có thế nào thì anh ta cũng không thể ngờ được cô bé và bạn của mình này hôm qua mất mặt ở trong tay Mạc Ngôn, hôm này không đến trả thù thì thôi sao lại còn khách sáo như thế?
Mạc Ngôn nhìn về phía Mã Hiểu nói:
- Ăn sáng không? Nếu chưa thì ngồi xuống đi.
Mã Hiểu cười nói:
- Cám ơn…
Nói xong, cô khẽ gật đầu với Lận Thu, sau đó không khách sáo ngồi xuống.
Lận Thu không hiểu ra sao cả vì thế đã nhìn về phía Mạc Ngôn, vẻ mắt muốn hỏi.
Mạc Ngôn cười giải thích nói:
- Coi như đánh nhau nhận bạn đi… giới thiệu với anh, vị này là Mã Hiểu, tôi qua tôi mới biết trong nhà cô ấy có một trưởng bối mà tôi quen biết.
Thì ra là như vậy…
Lận Thu rất tin Mạc Ngôn không hề nghi ngờ, trong lòng anh ta thoải mái nhìn về phía Hiểu Mã nói:
- Mã tiểu thư, hân hạnh.
Mạc Ngôn giới thiệu tiếp:
- Mã Hiểu, vị này là bằng hữu của tôi, Lận Thu.
Mã Hiểu liền cười với Lận Thu nói:
- Chào ngài, Lận tiên sinh, chuyện hôm qua là tôi không đúng, xin thứ lỗi!
Lận Thu cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi nói:
- Không có gì, chuyện qua rồi không cần nhắc lại nữa.
Dừng lại một chút lại nói:
- Mã tiểu thư cũng đến xem triển lãm sao?
Mã Hiểu không biết rốt cuộc quan hệ giữa Mạc Ngôn và Lận Thu là thế nào, trong lời nói rất thận trọng:
- Tôi chỉ đến du ngoạn thôi, đúng rồi, Lận tiên sinh… ngài nói đến triển lãm có phải là buổi triển lãm văn vật tôn giáo không?