Triển sảnh trước mặt tuy là rất rộng nhưng ý thức bản ngã của hắn được khoảng 200m dễ dàng có thể bao trùm được lên triển sảnh.
Phen tìm tòi này quả nhiên là có phát hiện.
Trong ý thức bản ngã của hắn có 6 hơi thở khác xa so với người thường hắn lập tức hiểu được.
5 người còn lại 4 nam, 1 nữ. Bốn người đàn ông này đều đã hơn 40 đều giả dạng du khách. Người đàn bà kia tuổi cũng xấp xỉ, ăn mặc như ni cô, không biết đây là thân phận thật của cô ta hay là giả dạng.
Xem hơi thở, tu vi của 4 người đàn ông này hơn Mã Hiểu một chút, thậm chí có người còn không bằng Mã Hiểu.
Mạc Ngôn đem hơi thở và diện mạo của những người này khắc sâu trong tâm linh, cũng lưu lại bọn họ trong ấn ký.
- Những người này hẳn đều như Mã Hiểu nói, hậu duệ đạo môn…
Mạc Ngôn nhớ đến hàng triển lãm phía dưới, sau khi ghi chép xong những người này, hắn thu hồi ý thức bản ngã, lại tiếp tục đi thăm.
Nhưng đúng lúc này hắn bỗng nhiên chú ý đến trong ý thức bản ngã có một tấm hình còn có chỗ thú vị.
Ví dụ như giữa các du khác đó có ba người đoán là của cục quốc thổ, trong đó còn có 2 người mang mũ tiểu ni cô trong đó còn có cả giấy chứng nhận.
- Xem ra, Lộ Lương đến Cửa Phật Sơn đúng là vì triển lãm này.
Mạc dù không nhìn thấy Lộ Lương nhưng Mạc Ngôn tin người này đứng cạnh chỉ huy. Thậm chí nhất cứ nhất động cuả mình đều bị thâu trong nháy mắt.
Nghĩ đến đây Mặc Ngôn bắt đầu tìm tòi các thiết bị theo dõi.
Không lâu sau, hắn phát hiện chính trên đỉnh đầu mình có một chếc camera.
Vì thế hắn ngẩng đầu lên mỉm cười, sau đó không một tiếng động cười cười…
Đứng bên, Mã Hiểu thấy Mạc Ngôn ngẩng đầu cười ngây ngô không hiểu sao cả nói:
- Mạc tiên sinh, anh đang cười cái gì vậy?
Mạc Ngôn cười nói:
- Không có gì, chỉ là chào người bạn thôi.
Sự từng trải của Mã Hiểu đủ để nhận ra không bình thường.
Cô thấp giọng nói:
- Mạc tiên sinh, có phải có người đang theo dõi chúng ta.
Mạc Ngôn cười nói:
- Không làm việc trái với lương tâm thì không sợ ma gõ cửa, cô cần gì phải lo lắng.
Dừng lại một chút hắn nói tiếp:
- Đi thôi, chúng ta đi xem tiếp nào.
Mã Hiểu lưu luyến nhìn Phật trượng kia. Trong lòng thở dài, không chút do dự đi theo Mạc Ngôn đến những khi tiếp theo. Trong nhà theo dõi của bảo tàng, Lộ Lương nhàn nhã nhìn xung quanh, nhưng sắc mặt xanh mét.
Mấy nhân viên bên cạnh thấy sắc mặt của ông ta không được tốt, cẩn thận hỏi:
- Lộ trưởng phòng, người này có cần chú ý hay không?
Lộ Lương hít một hơi thật sâu nói:
- Không cần, người này không phải mục tiêu, các cậu cứ chú ý đến những du khách khác đi.
Miệng thì nói như thế nhưng trong lòng thì không khỏi buồn bực, vì thế ông ta đã về phía cửa sổ để hút điếu thuốc.
Đúng lúc này một trận chuông cảnh báo vang lên chói tay.
- Sao lại thế này?
Lộ Lương giật mình, lập tức ném thuốc lá xuống lao tới.
Nhân viên công tác nói:
- Là tiếng chuông nhưng ba sảnh cũng không có phát hiện hỏa hoạn…
Lúc này có người xông vào báo cáo:
- Lộ trưởng phòng, sau bảo tàng phát sinh hỏa hoạn, tình hình tạm thời chưa rõ lắm nhưng cần di tản du khách, chúng ta là gì bây giờ?
Lộ Lương nói:
- Lập tức thông báo cho triển sảnh để họ đề cao cảnh giác, đừng cho người ta đục nước béo cò. Hồ Lâm. Tiểu Lưu, hai người lập tức đi với tôi đến triển sảnh.
Du khách trong triển sảnh nghe thấy tiếng chuông báo cháy từ hậu viện lập tức bối rối…
Bảo tàng này đời trước là Tự Miếu, xây lại vì không phá vỡ phong cách kiến trúc cho nên bộ phận phòng cháy cũng không được hoàn thiện lắm. Nếu ở hậu viện cháy mạnh thì chỗ này sơm muộn gì cũng có tai họa. Không nói những thứ đâu xa, những thứ triển lãm ở đây đều là gỗ chính là một chất liệu dễ cháy.
Lúc này, những du khách thông minh dã bắt đầu chạy ra cửa…
- Giống như chỗ nấu cơm rồi.
Mã Hiểu đi sau Mạc Ngôn, hơi nhíu mi.
Trên mặt cô không có vẻ gì là hốt hoảng, chỉ là cảm thấy kì lạ và cảnh giác. Người ta gọi là tài cao gan dạ, đối với cô mà nói thì chỉ cần hỏa hoạn không phát sinh lên tầng thì sẽ không có bất kì nguy hiểm nào. Cô cũng biết ở đây có mạch nước ngầm, khi nghe thấy tiếng chuông cô lập tức nghĩ ở đây có người cô ý gây rối.
- Đúng là sau bảo tàng…
Mạc Ngôn thản nhiên nói.
Lúc chuông báo cháy vừa mới vang lên, hắn đã mở ý thức bản ngã ra để dò xét phạm vi đến cực hạn, kết quả phát hiện chính là trong 3 triển sảnh không có nơi nào xảy ra hỏa hoạn, mà trên đường thông đến hậu viện của bảo tàng có rất nhiều công nhân đang cầm bình chữa cháy chạy về phía có lửa…
Lúc này, người làm việc trong triển sảnh và bảo vệ đã đứng ra, du khách cũng đã ít dần.
- Mọi người đừng hốt hoảng, đừng chạy loạn, đi theo tôi bên này…
- Điểm hỏa hoạn cách chỗ chúng ta rất xa, mọi người không cần qua lo lắng, xin mọi người tuân thủ trật tự, chúng tôi đảm bảo mọi người sẽ được an toàn.
Có nhân viên ra mặt duy trì trật tự, hơn nữa hiện trường cùng không phát hiện thấy dấu hiệu của hỏa hoạn, du khách dần được trấn an.
Nhưng lúc này, một làn khói trắng bay đến vào triển sảnh lan tràn ra mặt đất rồi nhanh chóng tỏa đi các nơi khác…
- Hỏng rồi, chỗ này cháy rồi!
Có người nhìn thấy khói theo bản năng đã hô lên.
Lúc đó vốn trận tự đang yên thì cũng trở lên rối loạn thực sự.
- Chạy mau, chỗ này có cháy rồi…
- Ông ơi, ông ơi, đang ở đâu vây?
Mọi người hỗn loạn, làn khói cũng càng lúc càng lớn, sau vài giây đồng hồ đã tràn ngập phân nửa triển sảnh.
Trong làn khói, tuyệt đại đa số mọi người đều không chịu được chạy nhanh đến cửa của triển sảnh. Có mấy người sắc mặt không giống như quen nhau nhưng đều cùng ở lại triển sảnh…
Khói càng ngày càng nhiều nhìn mọi vật cũng khó hơn nhưng đối với Mạc Ngôn mà nói thì cũng không có gì là trở ngại. Hắn đứng ở đó cười, thờ ơ nhìn màn kịch đang diễn ra ở triển sảnh.
Ý thức bản ngã của hắn đã bao phủ hắn có thể nhìn toàn bộ triển sảnh không sót cái gì…
Giả như khói kia thực sự không phải khói của lửa mà đến từ một góc để che dấu khói đạn.
Một phút đồng hồ trước khi chuông báo cháy vang lên không chỉ có du khách xem triển lãm mới kinh ngạc mà ngay cả mấy người hậu duệ đạo môn cũng có vẻ kinh ngạc, hẳn là hỏa hoạn cũng không nằm trong dự liệu của bọn chúng.
Sau đó phản ứng của bọn chúng cũng không giống nhau, có chán nản, có nghi hoặc, lại còn có người hưng phấn là đằng khác.
Nhưng có một vẻ giống nhau đó chính là sau một thoáng chần chừ, lập tức không bảo nhau mà bọn họ đều chạy đến khu có Phật trượng.
Bọn họ bước cũng không nhanh, thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh, hiển nhiên là đề phòng cái gì đó…
Đến tận khi góc cất giấu khói đạn ùn đầy khối lên, 5 người này hình như cũng ý thức được gì, không bảo nhau cùng tăng tốc độ.
Bọn họ ở những chỗ không giống nhau, khoảng cách đến Phật trượng cũng có gần có xa người đuổi đầu tiên là một nam một nữ.
Người đàn ông có đôi mắt tam giác, còn người đàn bà giả dạng ni cô.
Khói trong đại triển sảnh càng dày đặc hơn, cố nhìn thì cũng thấy vật, hai người này liếc nhìn nhau trong mắt có vẻ đề phòng.
Chần chừ trong một giây đồng hồ, tên mắt tam giác nhướn mi đề nghị:
- Hợp tác?
Tiểu ni cô tuy không cao lớn những cũng rất quyết đoán, lập tức nói luôn:
- Được!
Tên mắt tam giác nói:
- Tôi hành động, cô đề phòng.
Tiểu ni cô cũng không phản đối, chỉ dùng sức gật đầu một cái.
Tên mắt tam giác thấy tiểu ni cô đồng ý, không dám chậm trễ, đi đến hộp kính hành động.
Lúc này cũng có 3 người khác đang cùng chạy đến.
Bọn họ thấy có người nhanh chân hơn cũng không cho là lạ, dường như đã sớm đoán được từ trước.
Một người trong số đó cười lạnh nói:
- Quả nhiên là có đồng đạo trong này…
Tên còn lại hạ giọng nói:
- Cùng là hậu duệ đạo môn, gặp cũng có phần!
Người cuối cùng trầm mặc theo sau nói:
- Phật trượng tuy chỉ có một cây nhưng bảo lục có thể phục chế được, hợp tác đi.
Tên mắt tam giác cười lạnh nói:
- Không thành vấn đề nhưng đồ này do tôi giữ.
Ba người nhìn nhau đều gật đầu.
Mấy người kia tuy không biết nhau nhưng có thể phân biệt hậu duệ đạo môn qua hơi thở, đồng thời bọn họ cũng biết lúc này không phải để phân tranh chỉ có chung lưng đấu cật mới có được lợi ích cao nhất.
Đương nhiên nếu có thể độc chiếm Phật trượng thì bọn họ sẽ không bỏ qua.