81 Chương 81: Oan gia ngõ hẹp (tiếp) Phong Giang bị hai người liên thủ ép tới đường cùng. Một bên là quyền cước của Phong Vũ, một bên là kiếm của Công Thanh, Phong Giang sao địch lại nổi.
82 Chương 82: Khúc lão Hoá ra từ nãy tới giờ, cả ba đều bị tiếng đàn của người kia chi phối. Duy chỉ có Phong Vũ do không dùng võ công sở trường của mình nên bị khống chế ít nhất.
83 Chương 83: Lộ diện Phong Vũ trở về, lòng nặng trĩu. Việc cần làm nó đã thất bại, và nó nhận ra rằng nó chẳng là gì. Một lần nữa thất bại nhấn chìm nó trong chán nản.
84 Vừa đánh đàn, Khúc Lão vừa nghĩ: "Bọn bay so với Khuất Lão trại thì cũng cùng một ruộc, chả bên nào hơn bên nào, rút cuộc thì chỉ muốn ta là quân cờ, tiếc rằng ta chẳng thể hưởng bình an, đến cuối đời rồi mà thiên hạ lại đại loạn.
85 Phong Vũ tung người nhảy lên, lộn một vòng rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất, thân pháp rất chuẩn tắc. Người vừa ra chiêu là Khúc Lão. Lão nhìn Phong Vũ, nói:
- Hừ, lại là ngươi.
86 Khúc lão ngừng đàn, tiện tay cầm cái xiên cá trên thuyền lên, dậm chân nhảy lên bờ. Vốn thiên về thủy công, rời mặt nước là lão mất đi một nửa sức mạnh.
87 Chương 87: Tuyệt lộ (2)
Đã là người luyện võ, dục tốc bất đạt là điều căn bản. Chính vì thế, khi còn nhỏ tuổi phải luyện tập một cách cẩn tắc từng chiêu từng thức, từng thế tay nhịp thở thì về sau mới tăng tiến một cách vững chắc.
88 Chương 88: Nguy hiểm trực chờ.
Màn đêm dần đặc quánh, đêm nay trời tối mù mịt. Phong Vũ lại đứng đợi Khúc lão, vẫn là bên bờ con sông Tô, nhưng mỗi ngày là một địa điểm khác nhau, khoảng thời gian khác nhau.