1 “Sáng sớm ngày hôm nay đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông liên hoàn, nguyên nhân sơ bộ được xác định là do lượng tuyết rơi nhiều khiến mặt đường đóng băng, Trước mắt đã có 1 người tử vong, 3 người bị thương nặng.
2 Bạn nhỏ Đinh Hạo hồn vía vẫn lơ lửng chui ra khỏi chậu, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bạn nhỏ Bạch Bân đứng ở cửa đang cười với cậu, dưới chân bị chăn cuốn, huỵch một cái lại ngã nhào, lần này kéo theo cả cái chậu theo đà đổ ụp lên người, nước ào ào chảy tràn qua đầu, xuôi về phía bên kia sân.
3 Lý Thịnh Đông vô cùng mất hứng, trẻ con tính cách hay so đo hiển nhiên là ghen tị với Bạch Bân mặc đồ đẹp hơn hẳn so với nhóc. Cái quần yếm kia nhìn thật oách, đấy là còn chưa kể đến áo sơ mi trắng có cổ giống hệt người lớn.
4 Hiệu suất làm việc của Bạch bí thư quả nhiên vô cùng nhanh chóng. Ngay từ lúc sáng sớm, vừa ăn điểm tâm xong đã có một chiếc xe được phái tới đón hai đứa nhỏ.
5 Cổ chân Bạch Bân bị sưng to nhìn vô cùng nghiêm trọng, may mắn không thương đến xương cốt. Bệnh viện tỏ ra rất coi trọng chuyện này, đặt cậu nhóc nằm trên giường bệnh đẩy tới đẩy lui, từ đâu lôi ra một đám bác sĩ sờ nắn thảo luận về cái chân một lúc lâu, xong xuôi mới băng bó lại rồi đưa về an dưỡng, còn cố tình cấp thêm một cái xe lăn để Bạch Bân sinh hoạt được thuận tiện.
6 Ba của Bạch Lộ vốn tên gốc Lục Nguyên, là người đi ở rể. Ban đầu anh gia nhập quân ngũ, được cấp trên thuyên chuyển đến làm việc cho ông Bạch. Thấy anh cần cù chịu khó lại biết cách làm người, ông Bạch vô cùng hài lòng.
7 Đinh Hạo tỉnh dậy từ rất sớm, nhưng không dám đứng lên, bởi vì… cậu đái dầm, thật con mẹ nó dọa người!! Đinh Hạo khóc không ra nước mắt. Cậu thật sự không có cảm giác gì hết mà, không phải tối hôm qua chỉ uống nhiều hơn một chén canh gà thôi sao? Đây nhất định do Bạch Lộ nguyền rủa, đúng vậy, nhất định là như thế.
8 Đinh Hạo chỉ mất vài ngày đã có thể chiếm được cảm tình của mấy ông lão đến từ quân khu, giương cái miệng nhỏ nhắn xinh xinh, nói những lời còn ngọt hơn cả mật, mỗi câu lại gọi một tiếng ông nội, gọi đến trong lòng các ông đều vui sướng.
9 Đinh Viễn Biên không biết có phải được ảnh hưởng bởi vận khí tốt của Đinh Hạo không mà một đường thăng chức vô cùng thuận lợi, được cấp trên điều đến thành phố công tác, mặc dù chức vụ so với trước kia thấp hơn nhưng tiền lương lại cao lên không ít.
10 Đinh Hạo đã đi học được một tuần. Được các thầy cô chiếu cố chu đáo, Bạch Bân chăm sóc cẩn thận, ung dung nằm trong top đứng đầu lớp, những ngày tháng ở trường của Đinh Hạo trôi qua không tệ, ít ra so với hồi trước bị một đám trẻ con khiêng ném xuống sông tốt đẹp hơn nhiều.
11 Sáng hôm sau Đinh Hạo còn đang mơ màng ngủ đã bị dựng dậy bằng một tràng gõ cửa dồn dập bên ngoài. Đinh Hạo vùi đầu thật sâu trong chăn cố tiếp tục nhắm mắt, nhưng Bạch Bân đã tỉnh dậy.
12 Mẹ Đinh đã quay trở lại, rốt cục cuối tuần Đinh Hạo cũng phải về nhà mình. Trước khi đi Bạch Bân không nói gì nghiều, chỉ loay hoay xếp đồ ăn vặt đầy túi cho cậu mang lên xe, Đinh Hạo vội vàng ngăn cản: “Bạch Bân, tôi chỉ về nhà thôi mà, chân gà muối tiêu thì cũng được, tại sao ngay cả bánh cũng nhét vào balô tôi chứ?”
Bạch Bân sửng sốt, nhưng vẫn cố chấp nhét cái bánh hình con thỏ xinh xinh vào: “Đây là dì Ngô cố tình làm cho em đấy, bên trong có cả nhân đậu, em mang về ăn đi.
13 Đinh Hạo tốt nghiệp không bao lâu liền dựa vào quan hệ của ba mà được nhận vào một cơ quan nhà nước, các vị lãnh đạo đều từng nhìn cậu lớn lên, làm việc cũng khá thoải mái.
14 Đinh Hạo chỉ là uống hơi nhiều, mi mắt không mở ra nổi nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo. Cậu đang nghĩ muốn nghỉ ngơi một hồi rồi xuống dưới kia tiếp tục tìm Đinh phó tổng, chợt nghe thấy cửa ‘cạch’ một tiếng mở ra, có thanh âm cốc nước được đặt trên đầu giường, rồi bước chân ra ngoài, toa lét truyền đến tiếng nước chảy, có lẽ là đi thấm ướt khăn lông.
15 A. M. 6:10
Bạch Bân tỉnh dậy, bật đèn ở đầu giường, vươn tay đẩy đẩy chiếc gối bên cạnh mình: “Hạo Hạo?”. Vừa chạm đến liền sửng sốt, chỉ có mỗi gối đầu, còn chủ nhân của nó thì đã về nhà rồi.
16 Đinh Hạo ngốc ngốc ở nhà mình chưa được bao lâu liền trở về nhà Bạch Bân. Không còn cách nào khác, Đinh Viễn Biên bận rộn công việc không thể chiếu cố, còn mẹ Đinh Hạo thì lại nhận được điện thoại từ trường gọi đi học tiếp ở thành phố A.
17 Đinh Hạo nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy mình thiệt thòi, hôm sau mới sáng sớm đã mở to đôi mắt tròn xoe, chọc chọc Bạch Bân đang ngủ bên cạnh. Bạch Bân mơ mơ màng màng liếc đồng hồ báo thức đầu giường, vẫn còn chưa đến sáu giờ, chợt thấy hoang mang: “Hạo Hạo, sao vậy?”
Đinh Hạo cả đêm ngủ không yên giấc, cân nhắc một hồi liền nghĩ ra một cách.
18 Sau một thời gian, Đinh Hạo cũng dần dần không còn bị ám ảnh bởi chuyện tiền bạc nữa, đời trước ba cậu phải chạy lên chạy xuống ngược xuôi một hồi, thôi thì đời này cũng vậy đi.
19 Bạch Bân ở lại nhà Đinh Hạo ăn cơm trưa, nói với lái xe buổi chiều quay lại đón. Chú lái xe đồng ý, rồi vội vàng đi chỗ khác phân phát đồ tết.
Đinh Viễn Biên đi ra ngoài vẫn chưa trở về, bà Đinh sợ hai đứa nhỏ bị đói, cho tụi nhóc ăn cơm trước.
20 Chú heo đựng tiền Bạch Bân tặng có một ngàn bảy trăm đồng. Đinh Hạo và Bạch Bân đi dạo về thấy Đinh Viễn Biên đã ở nhà, tìm một cơ hội lén lút đưa cho Đinh Viễn Biên, cả một chiếc phong bì thật là dày, Đinh Viễn Biên hoảng sợ: “Tiền này ở đâu ra đấy?”
Đinh Hạo miệng ngậm kẹo, chỉ chỉ vào phong bì: “Đây là tiền nội đổi đồ trang sức lấy được, nói là vốn để cho con lấy vợ, trước đưa cho ba mượn tạm dùng gấp, nội bảo những người khác đều không biết, ba cũng đừng để lộ với ai.
Thể loại: Trọng Sinh, Quân Sự, Khoa Huyễn, Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 50