Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tâm Ma Chương 87: Tuyệt Lộ (2)

Chương trước: Chương 86: Tuyệt Lộ



Chương 87: Tuyệt lộ (2)

Đã là người luyện võ, dục tốc bất đạt là điều căn bản. Chính vì thế, khi còn nhỏ tuổi phải luyện tập một cách cẩn tắc từng chiêu từng thức, từng thế tay nhịp thở thì về sau mới tăng tiến một cách vững chắc. Tuyệt lộ mà Khúc lão vẽ ra cho Phong Vũ là một con đường thênh thang lúc bước vào, khi vừa mới theo thì chiêu thức cứ liên miên bất tuyệt, không cần nghĩ ngợi mà buông kiếm. Chính sự buông thả đó sẽ phá hỏng tính cẩn tắc trong khổ luyện. Nếu cứ theo lối đó, con đường sẽ ngày càng hẹp dần rồi dẫn đến tuyệt lộ, lúc đó thì sẽ không còn đường trở về. Khi những tật xấu từ ngay lúc đầu đã không được sửa, ăn mòn vào trí não thì càng phát triển càng liêu xiêu nghiêng ngả. Việc Khúc lão làm chẳng khác nào gieo một hạt giống cỏ dại vào vùng đất màu mỡ, càng ngày cỏ dại càng um tùm rậm rạp, sói mòn đất đai.

Giang hồ vốn là như vậy, lòng người hiểm ác khó lường, hơn nữa Khúc lão bản tính đã đa đoan trắc trở. Thực chất, những cảm giác mà Phong Vũ cảm nhận đều là ảo giác do Khúc lão dẫn dụ. Nó có thể ra chiêu dễ dàng như vậy là nhờ Khúc lão đã vẽ sẵn con đường cho nó, đế sẵn phương vị cho nó điểm vào. Nhưng Phong Vũ vốn còn nhỏ tuổi nên sao hiểu thấu. Một cơn gió thổi qua làm nó tỉnh táo trở lại. Nó lẩm bẩm:

“Ngày mai giờ tý bến Hồng Tân sao …”

Ngày tiếp theo, Phong Vũ như thể chìm trong cơn mộng ảo, nó bắt đầu cảm thấy chán nản với những bài tập cứng nhắc của Hồng lạc môn. Nó chỉ ao ước tìm lạ được cảm giác khi giao đấu với Khúc lão lúc trước. Phong Vũ tự mô phỏng lại các chiêu thức nhưng không thể được. Nó lẩm nhẩm: “Tối nay giờ tý bến Hồng Tân sao, thôi được, giờ tý …”

Đúng giờ tý, Phong Vũ tìm ra bến Hồng Tân. Từng cơn gió thổi nhè nhẹ, trăng sáng in bóng xuống dòng sông một màu vàng dịu, óng lên trên những gợn sóng. Nó ngồi lặng lẽ bên bờ sông trông ngóng. Chỉ mình nó giữa thiên nhiên. Đợi mãi chẳng thấy Khúc lão đâu, nó tự nhủ:

“Ta với lão không quen không biết, không hẹn ước, chắc lão chỉ nói bâng quơ vậy, chắc gì lão đã tới”.

Nghĩ vậy nhưng nó lại không muốn tin là vậy. Nó trông ngóng bóng dáng quen thuộc của con thuyền, cố lắng tai nghe tiếng đàn não nuột của Khúc lão.

… Trời tối đen mờ mịt. Phong Vũ cầm trên tay thanh gươm sáng loáng. Trước mặt nó là Khúc lão. Lão, lão ngồi bình thản đánh đàn, tiếng đàn như nhảy múa cười cợt. Khúc lão bỗng đột nhiên đứng dậy, cười nhe hàm răng trắng ởn. Phong Vũ thoáng rùng mình lạnh sống lưng. Nó có cảm giác như đang đối diện với một con bạch tuộc hung dữ. Lão tung mình lao vào Phong Vũ, xiên cá trong tay lão biến hóa không ngừng, vươn ra uốn éo như những cái xúc tu, cuốn lấy trói chặt nó. Nó vung gươm lên chém loạn xạ. Bỗng trong nó dâng lên một cảm xúc mãnh liệt. Một niềm cảm hứng bất tận cuồn cuộn chảy trong nó, thôi thúc nó. Đang lúc cao hứng, bất chợt từ trong bóng đêm, có một ánh mắt đang nhìn nó chằm chằm khiến nó cảm thấy trầm trọng nặng nề. Ánh mắt đó làm nó căng thẳng tột độ, mạch máu trong người như căng lên, tim đập liên hồi. Ánh mắt đó là của Hoàng Chính Hùng – cha nó. Tim nó đập thình thịch như muốn vỡ toang, miệng nó ú ớ:

“Cha, cha …”

Phong Vũ giật mình tình giấc, người nó đẫm mồ hôi. Trăng đã lên cao, vừa rồi chỉ là một giấc mộng, nó vươn vai ngáp dài. Nó đứng dậy ra đi ra phía bờ sông, vốc nước vào mặt cho tỉnh táo lại. Vậy là Khúc lão đã không tới, nó thất vọng quay bước toan về nhà. Giấc mơ lúc nãy làm nó cảm thấy chút bất an trong lòng. Ở tuổi nó, sao lãng tập luyện đã là điều cấm kỵ chứ đừng nói đến luyện tập võ môn ngoại môn. Nếu bị phát giác, hình phạt sẽ rất nặng kèm theo đó là trục xuất khỏi môn phái. Với thân phận của Phong Vũ, là con trai của trưởng môn thì không hiểu sẽ ra sao.

Bỗng tiếng đàn dìu dặt từ đâu vang lên to dần. Là Khúc lão! Phong Vũ quay đầu tìm kiếm quanh, con thuyền của lão dần dần hiện ra từ sau đám lau sậy. Phong Vũ mừng rỡ reo thầm:

“Cuối cùng lão cũng đến, không uổng công ta đợi chờ …”.

Nó bỗng thấy phấn khích lạ, quên cả những giấc mộng lúc mới rồi cùng với những điều luật nghiêm khắc của môn phái. Nó chỉ muốn ngay lập tức rút kiếm ra lao vào giao đấu, để tìm lại cảm giác hưng phấn kích động như hôm nào. Khúc lão cho thuyền lại gần, lão điểm nhiên như biết trước Phong Vũ sẽ ở đây đợi mình:

- Nhóc con vẫn còn đợi ta?

Phong Vũ đáp:

- Ông đến muộn.

Khúc lão bật cười đáp:

- Ta đâu có nhớ là đã ước hẹn gì với ngươi.

Do chờ đợi quá lâu nên gặp được lão Phong Vũ vui mừng không xiết, nhưng đến lúc này nó không biết phải nói gì, Phong Vũ bỗng đứng trơ ra, không biết phải bắt đầu từ đâu. Khúc lão nhìn Phong Vũ dò xét. Bữa nay, Phong Vũ quần áo chỉnh tề như lúc nó tập võ, kiếm dắt ngang hông. Khúc lão nhếch mép cười, chắp tay nhìn đám lau sậy phía xa dò xét, lão biết thừa Phong Vũ muốn gì, nóng lòng thế nào, lão chỉ muốn làm nó bồn chồn thêm một lúc nữa.

Phong Vũ nóng lòng chỉ muốn rút kiếm ra giao đấu ngay lập tức, nó đã đợi cả ngày chỉ mong đến giờ phút này, vậy mà Khúc lão lại lững thững như muốn đuổi nó đi. Trông thấy nó tay chân lắc lư, Khúc lão khoái trí cười giống lên, hét to:

- Rút kiếm đón chiêu!

Cũng lúc đó, ở phía xa xa, sâu trong đám lau sậy ướt át, có hai kẻ đang ẩn nửa thân mình dưới sình lầy, lấm lét rình mò. Một tên lên tiếng thì thầm:

- Lão già cổ quái chết tiệt, làm chúng ta theo bở cả hơi tai, hóa ra lại mò ra đây dạy võ cho thằng nhóc này. Mày có chắc thằng nhỏ đó là con trai của Hoàng Chính Hùng không?

Tên kia đáp:

- Nếu sai thì cứ chặt đầu tao đi. Mày có biết lão đang dạy thằng nhãi chiêu thức gì không?

Tên còn lại đáp:

- Không.

Tên kia lại nói:

- Là Khoái hoạt kiếm, nếu sai thì cứ chặt đầu tao đi.

Tên kia làu bàu:

- Biết rồi sao còn hỏi tao. Giờ sao còn có người luyện Khoái hoạt kiếm? Khoái hoạt kiếm chẳng phải do Mai Kiếm tạo ra, loại võ công này thịnh hành từ mấy chục năm trước, nhưng ngoài Mai kiếm sử đến mức tuyệt nghệ ra thì chẳng ai luyện thành, được một thời gian rồi mọi người đều chán nản mà bỏ, từ đó mai một dần.

Tên còn lại nói:

- Xem ra ngươi cũng có chút hiểu biết. Lão gìa này dù gì cũng là trưởng môn một phái, biết đâu lão lại biết cách luyện thành. Chống mắt ra mà xem đi, có khi chúng ta lại học được chút công phu.

Được một lúc, một tên lại nói:

- Úi cha, chỗ này lắm muỗi quá. Không biết bắt chúng ta theo dõi lão già này làm gì, đã biết lão ở đây thì cứ thẳng tay nện cho một trận, không nghe lời giết béng đi là xong.

Tên kia đáp:

- Đã là lệnh thì cứ làm đi, đừng nhiều chuyện.

Cá hai lại im lặng hướng mắt theo bóng Phong Vũ là Khúc lão giao đấu.

Quảng cáo

Loading...

Xem tiếp: Chương 88: Nguy Hiểm Trực Chờ

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?




So Kiếm

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 2


Nữ Thần Diễn Xuất

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50