1 Mối tình đầu đến và đi rất nhanh, để lại cho ta biết bao nhiêu cảm xúc. Buồn có, đau có, cả hận cũng có. Nhớ có, thương có, cả trách móc cũng có. Hàn Lệ Băng Di - một cô gái bình thường sống cùng ba mẹ trong một ngôi nhà nhỏ tại thành phố Hà Nội - Việt Nam.
2 Đây là lần đầu tiên tác giả viết truyện nên có nhiều sai sót, mong các độc giả góp ý. Thanks!!!
Mùa hè năm 2016, tại một caen nhà tại thủ đô Hà Nội – đất nước Việt Nam.
3 Mùa xuân năm 2018, tức là hai năm trôi qua, cô thật sự đã quên họ, chắc bạn cũng biết họ là ai rồi phải không? Cô ngày ngày chìm đóng trong sự đau khổ cùng với mỗi tình đầu kết thúc một cách nhanh chóng.
4 -Nhưng Tuấn Khải, 4 năm đã trôi qua, là 4 năm đó!!! Anh nên nghĩ lại đi, nên quên cô ấy đi ! – Thiên tỉ từ ngoài bước vào
Tuấn Khải quay qua nhìn người em trai của mình, phút chốc giận dữ với …con mắt đỏ ngòm:
-Quên? Em nói quên là quên dễ dàng vậy sao? Em…em còn có người để yêu…để thương, còn anh…còn anh, người anh yêu thương che chở, đùm bọc đi đâu rồi? Anh đi đâu để tìm cô ấy bây giờ hả, Thiên Tỉ? Em có hiểu thế nào là xin lỗi, là cảm ơn, là nói anh yêu em là thế nào không? Và em cũng có hiểu cái cảm giác người mình yêu nói không sao và rồi ra đi không? Anh hận chính bản thân mình đã không bảo vệ được cô ấy, em có biết không hiên Tỉ??? – Khải hét
-NHƯNG CÔ ẤY ĐÃ ĐI RỒI VÀ ĐÓ LÀ SỰ THẬT.
5 Khải mở to mắt, hướng theo tiếng gọi. Mở mắt to hơn, trước mắt anh chính là Lưu Anh Nhi. Nhưng anh có chắc đo thật sự là Lưu Anh Nhi không?
Tuấn Khải chạy đến ôm nó nhưng khi anh choàng tay qua cổ nó thì Nhi tan thành mây khói.
6 - Vì tôi đang nói chuyện với tâm thức của cô - Nhi nói
- Tâm thức của tôi? - Di nói
- Đúng, là tâm thức của cô, và vì sắp có một điều bất ngờ cho cô.
7 -Chào anh, em, em, đến rồi ! – Di nói không được tự nhiên cho lắm
Nhưng bù đắp lai tiếng chào đó là Vương Tuấn Khải lạnh lùng, không thèm nhìn cô một cái, đúng rồi, không thèm nhìn cô một cái, dù chỉ một cái.
8 Đứng dậy ra mở cửa:
-Hi – Tô Minh chào “ thân thiện”
-Nhà cậu có đồng hồ ko?
-Có !
-Ờ, VẬY CẬU BIẾT BÂY GIỜ LÀ MẤY GIỜ KO HẢ?- cô gằn lên
-Xin lỗi, xin lỗi, tớ muốn sang nhà cậu ngủ nha, nha? – Minh làm vẻ mặt cún con
-Không tiếp, về đi! – Di định đóng cửa
-Ấy ấy, tại sao? – Minh hỏi
-À, thì, thì… - Nói thế nào bây giờ, chả lẽ lại bảo Khải ở trong nhà, với tính cách của con bé này, à…ờm… chuyện này sẽ sớm được cả nước biết đến.
9 -- Có con chuột ấy mà, chắc nó làm rơi cái gì rồi. _ Di cười trừ “Cầu thần linh hãy phù hộ cho con” Di nghĩ
-- Cậu từng nói cậu rất sạch sẽ, chuột nào vào đây được hả ? Để tớ vào xem – Minh nói và tiến thẳng vào bên trong
“ Thần linh ơi, người không thương con sao?” – Di nuốt nước bọt một cái ( sao nghe giống trong phim cô dây 8 tuổi thế nhỉ???) Rồi ra sao nếu Minh phát hiện ra Khải, sẽ ra sao nếu Minh nói chuyện này ra ngoài, và Khải sẽ ra sao nếu bị một scandal kinh khủng thế này?
-“Cạch” – Mở cửa nhà vệ sinh, cái máy sấy tóc ở dưới đất, còn lại không thấy gì cả
- - Có, có gì không? – Di quá sợ hãi
- - Nothing_ Và Minh đóng cửa lại
- - Vậy xong rồi đúng không – Di hỏi và đứng dậy bước ra ngoài phòng khách
- - Ờ!
-- Tớ chocậu 5 phút để thu dọn đồ đạc và rời khỏi căn nhà.
10 -- Em có sao không, Tiểu Nhi?- Anh ta hỏi
-- Em không sao
-- Thế mà không sao, em chết đi sống lại như vậy, muốn hại anh sao? – Anh chàng đó nói
- - Xin lỗi vì đã để anh lo lắng, Thiên Phong- Cô gái nói
(Thiên Phong, Anh Nhi, hay rồi)
-- Em nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài mua đồ ăn cho em.
11 3 tiếng sau, tình trạng hiện tại là cái ổ chuột đã trở thành cung điện nguy nga, còn nữ vương của nó thì đang thở dốc, uống hết 2 chai nước, mồ hôi mồ kê chảy đầm đìa.
12 Để lại những giọt nước mắt như mưa kia ở lại phía sau lưng. Thư vừa đi, vừa nghĩ rồi bất giác mỉm cười, một nụ cười buồn "Nếu 10 năm nữa anh nhìn lại khoảnh khắc này, thì cơn mưa nước mắt sẽ biến thành cơn mưa đầy những kỉ niệm, em tin anh sẽ làm được"
12h trưa, New York, 2 đọ C, sân bay quốc tế New York.
13 - Vương Tuấn Khải, tôi về rồi! - Nhi hét
Tuấn Khải nghe thấy tiếng hét thì quay lại, còn các fan thì không để ý cho lắm, idol quay xuống, việc bây giờ cần làm đó là chụp hình cái đã, ai hét để chút nữa tính sau.
14
Mọi người bật bài hát “ phía sau một cô gái” vừa đọc truyện vừa nghe nha, sẽ có cảm xúc hơn đó. Giờ vào truyện nào^^
Nó từng hứa là sẽ không khóc, vậy thì tại sao nước mắt bỗng chốc lại cứ rơi.
15 Thì…
“Mọi thứ xung quanh chị đều là giả
Cậu tỉnh lại đi” – Là tiếng Thư
-Đúng vậy! Mình đã chết! Anh ấy còn sống, mình không thể ích kỉ như vậy.
16 Hello cả nhà, hiện tại mình không biết là cả nhà có đọc hết cái chương Thông Báo này không, nhưng mà thôi kệ đi ha^^ Thật ra mình không biết nên nói thế nào cho các độc giả hiểu nữa, nhưng mà mình cứ viết theo suy nghĩ và sự thật nha!!!! Mình xin thông báo : mình sẽ ngừng viết truyện "[TFBOYs FanFic] Nỗi nhớ vòng đu quay" nữa, vì một số lí do sau đây:
1- Mình cần chú tâm vào việc học hành, chau dồi hơn trong lối diễn tả cũng như là văn phong, đặc biệt là đọc thật nhiều chuyện của các tác giả nổi tiếng về TFBOYS.
17 Vương Tuấn Khải khoan thai bước vào nhà Băng Di, chẳng là anh tự dưng dở chứng hâm hấp muốn qua nhà cô ăn ké. Đâu, ai bảo, sợ ra ngoài ăn tốn tiền chứ bộ! ( có mà lười thì có ý)
- Di Di ơi! - Nằm trên ghế sòa vắt chân chữ ngũ, Khải lên tiếng.
18 Thư kéo tay nó bước vào hàng ghế khán giả, thật ra hai đứa không muốn xem đâu, nhưng nhỡ rồi thì thôi, xem cũng chẳng chết ai cả. À mà lâu lắm rồi mới được xem TFBOYS biểu diễn, xem như giải trí một chút đi.
Thể loại: Truyện Teen, Xuyên Không, Nữ Phụ
Số chương: 39