Tâm Ma Chương 86: Tuyệt Lộ
Chương trước: Chương 85: Hữu Duyên (tiếp)
Khúc lão ngừng đàn, tiện tay cầm cái xiên cá trên thuyền lên, dậm chân nhảy lên bờ. Vốn thiên về thủy công, rời mặt nước là lão mất đi một nửa sức mạnh. Nhưng với kẻ hậu nhân như Phong Vũ, lão cũng không quá đắn đo. Nhanh như gió, lão nhảy về phía Phong Vũ, nói:
- Cầm vũ khí lên.
Thấy láo động thủ, đôi bàn tay Phong Vũ nắm chặt thủ thế. Khúc lão nhận ra Phong Vũ không mang theo vũ khí, lão vung chân đá một cành cây khô dưới đất về phía Phong Vũ, nói:
- Hồng Lạc môn chuyên sử kiếm, dùng thanh củi này thay kiếm xem sao.
Phong Vũ đón lấy thanh củi, xoay xoay trong tay rồi nói:
- Tốt lắm, lợi kiếm, lợi kiếm.
Khúc Lão phá lên cười:
- Thanh củi khô mà ngươi cũng coi là kiếm tốt được sao.
Nói đoạn, lão hô to:
- Chính tâm.
Xiên cá trong tay lão hướng thẳng vào giữa người Phong Vũ. Cần phải nói thêm, người luyện võ thời này dựa vào đồ hình trên mặt trống đồng Ngọc Lũ để định hướng phương vị. Giữa mặt trống đồng là ngôi sao mười bốn cánh tương ứng với mười bốn hướng, đầu người nằm ở vị trí số tám là cánh sao chính giữa ở phía trên, ngay chính giữa ngôi sao gọi là chính tâm. Cách này đã được dùng từ bao đời này bởi hầu hết các bang phái. Vì vậy chỉ cần nói đến là ai cũng biết
Phong Vũ biết mình đang đối mặt cường địch nên không dám khinh suất. Nó nhìn hướng đâm rồi lùi về sau tránh né chứ không vội đón đỡ. Khúc Lão lại hét to:
- Số tám.
Vừa đánh vừa chỉ trước phương vị như thể là sư phụ luyện võ cho đệ tử chứ không phải là tỷ thí võ công. Phong Vũ nhờ vậy nên nhất thời còn tránh né được. Tuy nhiên, đang dùng thanh củi nên nó cũng kém tự tin. Khi Khúc Lão ra đến chiêu thứ năm, nó đánh liều dùng thanh củi đỡ đòn rồi bất ngờ phản công. Nó canh kỹ khoảng trống giữa hai mũi đanh ba của cái xiên rồi khéo léo luồn thanh củi vào giữa, mượn lực để hất vũ khí của Khúc Lão ra khỏi tay. Tính toán là vậy nhưng nó vẫn chưa đủ lực vào khí để biến suy nghĩ thành sự thật. Nó vừa toan hất cái xiên lên thì bị ghì lại, Khúc Lão xoay cái xiên một vòng tròn làm nó bị hất ra sau, chới với suýt ngã. Khúc Lão bật cười khoái trá, lão ra hai chiêu liên tiếp nhanh và dữ dội hơn, Phong Vũ chỉ còn biết thối lui. Không vì thế mà nản lòng, Phong Vũ lại tìm cách để phản đòn. Rõ ràng, đối phương hơn hẳn mình về mọi mặt, nếu thẳng thắn giao đấu thì chắc chẳn thất bại.
Càng đánh càng hăng, Phong Vũ dần dần lấy lại được sự tự tin, chỉ tập trung vào kiếm mà quên đi sự dè chừng. Trăng thanh gió mát, luyện võ tỷ kiếm bỗng mang lại cho Khúc lão cảm giác hứng thú. Bao lâu nay chìm đắm trong những toan tính lo sợ làm lão quên mất vẻ đẹp của võ học. Nay đọ kiếm với một đứa bé chưa hiểu gì về thủ đoạn giang hồ, từng đường kiếm còn nắn nót cẩn trọng, toàn bộ tinh thần chỉ chú tâm vào từng chiêu từng thức chứ không trực chờ để giờ những thủ đoạn lừa gạt đối phương, sâu thẳm trong lão lại sống lại những ký ức của một thời tuổi trẻ, lão bỗng thấy phấn khích lạ. Cái gốc của võ học là tinh thần thượng võ chứ không phải tranh đoạt hơn thua, người học võ phải rèn tĩnh tâm chứ không phải ác tâm huyết sát. Những gì đẹp đẽ nhất trong lão được gợi dậy. Thưở nhỏ, lão cũng mong muốn trở thành một cao thủ võ học, minh triết uyên thâm, cao cao tại thượng. Lão cũng nuôi một hoài bão sáng chế ra một thiên võ công tuyệt thế uy chấn khắp cõi Đại Việt này. Nhưng rồi cuộc sống cứ cuốn lão đi, trở thành trưởng môn một phái, bao nhiêu công việc của bang phái lão phải lo cả. Từ những việc lo cho cuộc sống lênh đênh sông nước của anh em đến đối chọi lại những âm mưu tranh giành quyền lực trong phái. Từ những giao tranh với các môn phái khác tới với việc tồn vong của Vạn chài hội. Mọi việc cứ như những cơn sóng biển dìu nhau ấp vào lão, đến lúc lão ngoảnh đầu lại thì đã đi một chặng đường quá xa, tiếc nuối cũng chẳng làm được gì. Và lão cũng không thể dừng lại.
Khúc lão ra một chiêu thì Phong Vũ lại tiếp một chiêu, từng chiêu từng thức, không biết từ đâu ra cứ liên miên bất tuyệt. Đó chắc hẳn không phải chiêu thức của Hồng Lạc môn, càng không phải là những chiêu thức mà Phong Vũ đã học. “Thật là kỳ diệu! Những chiêu thức này ở đâu ra? Sao ta lại có thể sử một cách tự nhiên như vậy?”, Phong Vũ thầm nhủ, vừa ngờ vực vừa phấn khích. Nó như say trong kiếm chiêu, mê mải trong mộng ảo. Xiên cả của Khúc lão chỉ đến đâu thì thanh “kiếm gỗ” của Phong Vũ điểm tới đó, mạch lạc không một chút do dự. Được thêm một lúc thì Phong Vũ thấm mệt, Khúc lão biến chiêu hất tung thanh kiếm gỗ của Phong Vũ lên rồi nói:
- Nhóc con khá lắm, đến giờ nghỉ rồi.
Rồi lão lại nói một câu bang quơ:
- Mai trăng rằm, giờ tý ra bến Hồng tân chắc hẳn sẽ mát lắm …
Nói rồi Khúc lão vọt người biến mất. Tiếng đàn của lão từ xa vọng lại ngân nga than oán. Khúc lão đã đi xa rồi mà Phong Vũ vẫn còn ngẩn ngơ ngơ ngẩn. Vừa nãy, nó như bị cuốn vào những chiêu thức, cứ miên man bất tuyệt như nước chảy mây trôi. Lần đầu tiên trong đời nó có cảm giác các chiêu thức cứ tự nhiên mà tuôn ra như vậy. Không cần tính toán, không cần cận trọng từng đường nét, chiêu thức cứ vậy mà phát ra, liên mạch không dừng, tỷ võ mà tinh thần phấn chấn tột độ. Có ngờ đâu, nó đã bị Khúc lão dẫn dụ vào tuyệt lộ võ công.
Quảng cáo
Xem tiếp: Chương 87: Tuyệt Lộ (2)