Tâm Ma Chương 85: Hữu Duyên (tiếp)
Chương trước: Chương 84: Hữu Duyên
Phong Vũ tung người nhảy lên, lộn một vòng rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất, thân pháp rất chuẩn tắc. Người vừa ra chiêu là Khúc Lão. Lão nhìn Phong Vũ, nói:
- Hừ, lại là ngươi. Ai sai ngươi tới đây? Có mục đích gì?
Phong Vũ thầm nghĩ: “Ta cẩn trọng vậy mà lão già cũng phát hiện ra. Không biết lão phát hiện ra từ lúc nào, nếu biết ta đã nghe hết chuyện thì xem ra không dễ mà đi được. Những chuyện đó dù chẳng liên quan gì đến ta nhưng có vẻ rất hệ trọng với họ, không chừng mất mạng ở đây, đã vậy ta cứ nói nhăng nói cuội trì hoãn được lúc nào hay lúc đó”. Phong Vũ tảng lờ câu hỏi, nói:
- Lại có duyên gặp lại tiền bối, quả thực vinh hạnh. Kẻ hậu sinh này tình cờ ngang qua đây, chẳng qua là muốn gửi lời chào đến tiền bối. Nay đêm đã khuya, mong tiền bối an giấc. Con xin được cáo từ.
Từ lúc gặp lần trước, Khúc Lão đã nhận ra võ công Hồng Lạc môn của Phong Vũ, lão nói giọng lạnh tanh:
- Hoàng Chính Hùng sai ngươi đến đây làm gì? Ta vốn tưởng Hồng Lạc môn quang minh chính đại, nay cũng có loại rình rập nghe lén như ngươi sao?
Phong Vũ đáp:
- Con chỉ tình cờ vừa mới đi qua đây, chẳng hay tiền bối có gì chỉ dạy?
Khúc Lão nói:
- Hừ, vừa rồi ngươi trượt chân thành tiếng động, không có tiếng đàn của ta át đi thì ngươi đã thành ma không đầu dưới Song Long đao của A Tòong rồi. Người nghĩ rằng hai kẻ kia sẽ cho ngươi toàn mạng nếu biết ngươi đang rình mò sao? Ngươi nợ ta một mạng mà còn không biết điều.
Phong Vũ tự nhủ: “Lão đã có ý cứu mình thì chắc hẳn sẽ không giết mình, chẳng hay lão có ý gì đây? Ít ra thì ta cũng tránh được cái họa sát thân ngày hôm nay”, nghĩ vậy nó cũng thấy yên tâm hơn chút ít. Khúc Lão thấy Phong Vũ tần ngần lưỡng lự, lão quát:
- Hồng Lạc môn cũng chỉ đến vậy thôi sao? Xưng danh đi!
Đụng chạm đến lòng tự ái, lửa giận phừng phừng nổi lên, Phong Vũ quên cả sợ hãi, quát:
- Lão giặc già kia, ta thấy ngươi tuổi cao nên mới kính lão đắc thọ, có giỏi thì lên đây. Ta họ Phong, tên Vũ, môn đệ Hồng Lạc môn.
Buộc miệng nói ra, Phong Vũ thấy hơi hối hận, nhưng đã quá muộn, nó tự nhủ: “Hừ, sợ cái cóc khô gì, lành làm gáo, vỡ làm muôi”, tay nó nắm chặt, chuẩn bị tinh thần. Khúc Lão mỉm cười đáp:
- Hay lắm, hay lắm. Hóa ra là tiểu thiếu gia của Hoàng Trưởng môn đây.
Lão nhấn vào chữ “tiểu thiếu gia” một cách khinh miệt, đối với lão, hầu hết loại công tử Thăng Long toàn là một lũ hợm hĩnh giá áo túi cơm, nhìn thấy Phong Vũ mặt trắng, quần áo tươm tất, dáng vẻ thư sinh, lão càng ác cảm, chỉ có người lao động chân lấm tay bùn mới là đáng quý.
Lão lại thầm nghĩ, ta đã gặp người của Khuất Lão trại mấy bữa trước, chỉ nay mai thôi chúng sẽ tìm tới đây. Bọn Độc Điếu chắc cũng không dễ dàng buông tha, thế của ta bây giờ chẳng khác nào ngàn cân treo sợi tóc. Giờ còn thêm Hồng Lạc môn không hiểu là có ý đồ gì nữa, cuộc vui sẽ càng náo nhiệt đây. Nghĩ tới đây lão bất giác cười lớn tiếng. Lão đâu có biết rằng quả thật Phong Vũ chỉ vi tò mò chứ không hề có mục đích gì. Trong long lão có một chút gì đó tức giận mà đau xót, phận kẻ thân cô thế cô, lại bị người khác bủa vây mà chèn ép, lão động sát cơ, thầm nói: “Một thằng nhãi ranh mà cũng dám xem thường ta. Để xem nó mạng lớn đến thế nào”. Nghĩ vậy, Khúc lão nhẹ nhàng bắn ra một chùm tiêu câu. Tiêu này là những lưỡi câu cá nhỏ, cong mà sắc lẹm. Tiêu bắn ra găm vào người, chỉ sau ba bước chân, người bị trúng tiêu sẽ chết trong đau đớn bởi tiêu chạy lên tim, xé nát các mạch máu. Đây là một loại vũ khí rất lợi hại của Khúc Lão, đến các cao thủ võ lâm cũng khó tránh được nếu bị bất ngờ chứ đừng nói đến Phong Vũ. Ra chiêu, Khúc lão có chút hối tiếc cho Phong Vũ, nhưng chiêu đã phát ra không thể thu lại được, mạng của Phong Vũ coi như đã không còn nữa rồi!
Lúc đó, Phong Vũ vẫn chưa hề hay biết mối nguy đang ập đến. Nó sẵn sàng đón chiêu từ Khúc lão, nhưng không phải theo cách này. Giang hồ hiểm ác, đó là điều ai cũng biết, nhưng để có đủ kinh nghiệm để đương đầu thì buộc phải từng trải, tuy nhiên, có những người chưa kịp trải qua hết thì đã mất mạng. Bỗng nhiên, “rào … rào”, một cơn gió mạnh thổi qua. Như có một đám mây đen kịt giăng ngang trước mặt Phong Vũ. Nó chưa kịp hiểu điều gì xảy ra thì “đám mây” đó lả tả rơi rụng xuống đất, xuyên qua “đám mây đen” chỉ còn vài ba mũi tiêu câu bắn tới, Phong Vũ nhảy lên là vừa vặn tránh được. Đến tận lúc này, nó mới biết mình vừa thoát chết trong gang tấc, nó căng mắt nhìn kỹ, hóa ra vừa rồi có một bầy châu chấu bay ngang qua ngay lúc độc câu bắn tới, “đám mây” châu chấu này đã dính trọn cả chùm tiêu câu, chỉ còn sót lại vài ba lưỡi lọt qua được. Nếu không phải vì may mắn, Phong Vũ đã không thể toàn mạng. Thứ tiêu câu của Vạn Chài hội này không phải là nó chưa từng được nghe tới, chỉ không ngờ là hôm nay nó lại trực tiếp là mục tiêu của chúng. Tức giận bất nhẫn, Phong Vũ hét toáng lên:
- Giặc già, có giỏi thì lên bờ tỷ thí!
Khi thấy có đám châu chấu bay qua làm bia đỡ đạn cho Phong Vũ, Khúc lão vừa mừng vừa tiếc. Trong giây lát, lão đã thầm mong mình không ra chiêu với Phong Vũ, nay mạng nó được cứu một cách đầy ngoạn mục, lão thoáng vui, những cũng thầm tiếc nuối vì độc thủ của mình lại có lần không thành, dù đối thủ chỉ là một thằng nhóc. Lão thở dài lắc đầu:
- Ý trời, khó tránh được. Thằng bé này chẳng hẳn gánh trên mình thiên mệnh.
Ra chiêu không thành, nhưng ý định “dạy dỗ” Phong Vũ một bài học thì vẫn chưa hết. Với thân phận trưởng bối của mình, “thay mặt” trưởng môn giáo huấn kẻ hậu sinh không phải là chuyện hiếm có.
Quảng cáo
Xem tiếp: Chương 86: Tuyệt Lộ