21 Chỉ vì một chút bất cẩn, Trần Gia đã đặt cả mình và Phong Giang vào thế hạ phong. Đang chiếm chút tiện nghi, giờ lại bị động hoàn toàn, 2 con mãnh thú xông vào Phong Giang, khí thế ào ạt.
22 Tinh thần phấn chấn, Trần Gia lại thoát chết một cách thần kỳ, chẳng những thế, lão lại vớ được một món hời. Lão chắc mẩm máu của Bạch hổ là loại thần dược, vừa uống vào đã thấy sức lực tăng lên vượt trội.
23 Ngọn Tiên Phong không chỉ có mình Phật phái. Thích Tâm và Trần Thiếu không phải người duy nhất sống ở đây. Chẳng lẽ ngọn núi này còn chứa đựng những bí mật gì khác.
24 Độc Tâm xuất chiêu khai chiến. Hắn mong đợi Thích Tâm sẽ trả đòn, ý nghĩ về một cuộc giao tranh khiến hắn thấy hào hứng. Hơn nữa, hắn muốn dò xem võ công của Thích Tâm đã thăng tiến đến mức nào.
25 Trước đây, Thích Tâm vốn tự do tự tại, hành sự không vướng bận gì, nhưng từ ngày đưa Trần Thiếu về chữa trị, ông luôn mang trong mình một nỗi lo mơ hồ.
26 Sống trên đời, có được tri kỷ đã khó, gặp được người sẵn sàng sống chết vì mình lại càng khó hơn. Kết giao với Lão Ba là một điều may mắn với Trần Gia.
27 Nhận việc người ủy thác, Trần Gia cũng muốn hoàn thành trọn vẹn. Hơn nữa, lão cũng muốn sớm xong việc rồi quay về gặp Lão Ba, sau đó trở về với Trần Thiếu.
28 Còn chưa hiểu chuyện gì, Thích Tự Tại đã lao tới, khí thế lẫm liệt. Trần Gia không còn cách nào khác, đành phát vội ra một chưởng chống đỡ, trong lòng kinh hãi.
29 Khung cảnh nơi này giúp Trần Gia tìm được sự bình yên trong tâm trí. Tâm bình yên khiến trí tuệ cũng trở nên minh triết. Trần Gia cảm thấy dâng lên trong lòng một giác linh thiêng thành kính, hòa hơi thở mình với gốc của nhân sinh, hòa nhịp đập trái tim với lẽ vô thường.
30 Trở thành bạn bất đắc dĩ của Quảng Nhi và Tự Tại, Trần Gia khóc dở mếu giở. Lão chợt nghĩ: “Hai lão này võ công cao cường, nay ta lại được hai lão chuyền võ công cũng có phần hay”.
31 Phong Giang làm lễ chào mọi ngời. Gặp nhau, Chính và Phong Giang hớn hở ra mặt, Phong Giang tươi cười, mất hẳn vẻ lạnh lùng thường ngày. Chính nói:- Trông đệ rắn rỏi hẳn ra đấy.
32 Kinh thành Thăng Long tấp nập người qua lại, nhà cửa san sát. Nhà Lý dời đô về Thăng Long, mang theo cả sự phồn thịnh ảnh đất này. Người Thăng Long vốn đã phong nhã tinh tế, tao nhã nay lại là nơi tụ hội trí tuệ của bốn phương, làm cho đất Thăng Long càng trở nên linh thiêng.
33 Gió bấc rít lên từng cơn liên hồi, Phủ Tả kim ngô thượng tướng to lớn uy nghi. Là quan lại hưởng bổng lộc triều đình, lại được cấp dưới bợ đỡ, Định gia giàu có thịnh vượng vô cùng, sản vật khắp nơi đổ về.
34 Bọn Phong Vũ về đến võ môn vừa lúc trời hửng sáng, chúng vội vào chui vào giường ngủ cố thêm một lúc. Sau một đêm dài căng thẳng nhưng thành công tốt đẹp, đứa nào cũng phấn chấn.
35 Nhìn thấy Chính Hùng, Lão Ba vui mừng hớn hở, lão nhảy vội xuống đất, làm lễ cúi chào nói:- Lão huynh, lão huynh, biết bao lâu rồi mới hội ngộ. Chính Hùng dang tay đỡ lấy Lão Ba rất ân tình, nói:- Quả thật là rất lâu rồi.
36 Lửa cháy bập bùng, chốc chốc lại có đôi ba người mới đến, cả đám giờ đã xấp xỉ trăm người. Đám người kỳ lạ vẫn rì rầm bàn tán:- Chẳng hiểu lão Quạt Mo gọi anh em ta làm gì?Lão Người nùng nói:- Mẹ khỉ, giữa mùa đông lại tụ tập làm trò mèo gì chứ.
37 Tam đại môn phái vốn nổi danh giang hồ, nhưng giang hồ không phải chỉ có tam đại môn phái. Các môn phái nhỏ khác tuy không có được uy danh hiển hách nhưng cũng tồn tại song song cùng tam môn, hình thành nên một thế giới giang hồ rộng lớn.
38 Quả thật, những biến động trên giang hồ ai cũng biết. Sống trên giang hồ, nắm được tin để biết tiến biết thoái đồng nghĩa với sự tồn vong, Chẳng qua, thời gian bình yên trên giang hồ quá lâu khiến cho không ai muốn tin vào sự thật đang diễn ra.
39 A Toòng tiến đến, đôi mắt trắng dã, hai tay là hai thanh dao khoắm chĩa xuống đất. Quanh hắn toát ra một lớp hàn khí. Tâm thế của kẻ muốn đoạt mạng người khác, lạnh lùng và tàn nhẫn.
40 Hơn một trăm người, ai cũng muốn giết Phong Giang và Trần Gia. Đơn giản là giết người rồi giấu xác phi tang, ma không biết quỷ không hay. Người chết thì không thể nói.