Tâm Ma Chương 81: Oan Gia Ngõ Hẹp (tiếp)
Chương trước: Chương 80: Oan Gia Ngõ Hẹp (tiếp)
Chương 81: Oan gia ngõ hẹp (tiếp)
Phong Giang bị hai người liên thủ ép tới đường cùng. Một bên là quyền cước của Phong Vũ, một bên là kiếm của Công Thanh, Phong Giang sao địch lại nổi. Cuộc chiến bước vào hồi cuối, chắc chỉ thêm vài khắc nữa là Phong Giang thất thủ. Bỗng nhiên, Phong Vũ dừng tay, quay về phía Công Thanh mắng:
- Hừ, biến đi, không thấy chúng ta có chuyện riêng cần giải quyết hay sao!? Thừa nước đục thả câu thật không đáng mặt nam nhi.
Bản tính Phong Vũ dù ngang ngược khác người nhưng kiêu ngạo vô cùng, đối với nó mọi việc luôn phải rõ ràng. Công Thanh cong môi nói:
- Nhãi con, có giỏi thì đón kiếm của ta.
Chưa dứt lời, Công Thanh đã hướng mũi kiếm về phía Phong Vũ, lưỡi kiếm vũ động trong gió. Từ thế đang phải vất vả chống đỡ, Phong Giang lại trở thành khán giả. Hành động vừa rồi của Phong Vũ cũng khiến cậu có chút cảm tình với nó. Phong Giang thầm nghĩ:
“Dù sao thì dẫu trong hoàn cảnh bất lợi, nó vẫn giữ được phong thái của người luyện võ”.
Lúc này, người vất vả chống đỡ lại là Phong Vũ. Với tay không, nó hoàn toàn không phải là đối thủ của Công Thanh. Tuy nhiên, không vì thế mà Công Thanh có chút gì nương tay. Mỗi chiêu của Công Thanh đều là đòn độc thủ. Mỗi nhát kiếm Công Thanh phát ra là mỗi lần Phong Vũ đối diện hiểm nguy. Thấy mình lần lướt đối thủ thì Công Thanh càng phấn khích hơn, ra chiêu mà khuôn mặt ửng hồng hớn hở. Quan sát thêm mấy chiêu, Phong Giang đã chắc chắn Phong Vũ là người của Hồng Lạc môn. Dù cho Phong Vũ cố gắng giấu môn phái võ công của mình bằng hư chiêu nhưng khả năng của nó chưa đủ để ngụy trang hoàn toàn. Hơn nữa, trong tình thế nguy hiểm thì nó buộc phải sử dụng những gì tinh túy nhất trong võ công của mình, và cũng không có thời gian để ngụy tạo nữa. Thêm được vài chiêu nữa, Phong Vũ đã rơi vào tình thế nguy hiểm thực sự, tay chân luống cuống chống đỡ, chiêu thức bắt đầu rời rạc rối loạn. Tay không sao đỡ nổi kiếm huống chi là phản đòn. Công Thanh phát ra một hư chiêu nhằm vào đầu Phong Vũ rồi biến chiêu, đầu kiếm vẽ lên một đường cong chém ngang xuống. Phong Vũ bị mắc lừa nghiêng người né tránh, nào ngờ đường kiếm chuyển sang chém vào ngang tay. Chiêu kiếm quá nhanh, Phong Vũ hoàn toàn bị bất ngờ, chỉ còn biết đứng im chịu đòn.
Phong Giang nãy giờ đứng yên quan sát, vốn cũng không muốn tham dự vào. Tuy nhiên một là thấy Công Thanh dùng vũ khí mà hung hăng tấn công Phong Vũ vốn chỉ có tay không, hai là mối giao hảo gần gũi giữa Huynh đệ hội cùng Hồng lạc môn, cuối cùng là một chút hảo cảm vừa có với Phong Vũ. Hơn nữa, với bản tính của mình, Phong Giang không thể thấy người chết mà không cứu. Phong Giang nhanh như cắt cầm một viên đá dưới đất, nhằm đúng mũi kiếm của Công Thanh mà phi tới. Dù sao cũng không phải trực tiếp giao đấu nên Phong Giang chỉ dụng lực vừa đủ để chặn chiêu kiếm. Viên đá đụng vào kiếm, kêu lên: “Coong”, lưỡi kiếm rung lên rồi dừng lại. Công Thanh bắn tia nhìn đầy tức tối về phía Phong Giang, không nói lời nào vung kiếm lao tới. Phong Vũ gằn giọng quay về Phong Giang, nói:
- Mạng ta, ta tự lo, ai nhờ ngươi can thiệp!?
Nó cũng vận lực lao vào. Cả Công Thanh lẫn Phong Vũ đều là người ngang ngược cố chấp, tính tình lại kiêu ngạo khác người. Cuộc chiến giờ đã chuyển sang đánh lộn, ba người đánh lộn lẫn nhau, ba cái bóng cuốn vào nhau, có lúc cùng chụm lại rồi lại bật ra. Phong Giang dù muốn dừng lại cũng không có cách nào để chế ngự đối thủ. Công Thanh thì vừa đánh vừa hăng máu một cách thích thú còn Phong Vũ như muốn trút sự bực tức vì thất bại trong việc cứu thằng bé ăn xin.
Dòng sông Tô lững lờ trôi, lau sậy xào xạc trong gió cùng tiếng giao đấu của ba người. Trăng sáng, bỗng từ xa có tiếng đàn bầu vang lên réo rắt sầu thảm. Tiếng đàn trong màn đêm rất rõ nhưng cả ba người trẻ tuổi dường như không ý thức được. Tiếng đàn như tiếng gió thổi, tiếng lá cây, tiếng sông trôi, tấu một cách tự nhiên, hòa hợp vào hơi thở thiên nhiên. Âm thanh tự nhiên len lỏi vào đầu ba người, cuốn họ đi theo. Khúc nhạc mùa xuân tươi mát trong trẻo, mây trắng như bông cuốn vào núi, núi hòa mình trong mây. Chiêu thức của họ cũng tự nhiên mà mềm mại, tỷ thí mà như đang nhảy múa. Khung cảnh đang tười đẹp bỗng nhiên biến đổi, thác chảy dữ dội, mưa rơi xối xả, trời nổi dông bão. Nhịp độ của trận đấu cũng vì thế mà tăng lên, người nào cũng ra chiêu mạnh mẽ dữ dội, như muốn dụng hết sức lực của bản thân. Kiếm của Công Thanh vung lên mà rung lắc dữ dội, không còn giữ được nét phiêu diêu trong từng đường kiếm. Bàn tay của Phong Giang nắm chặt đến đỏ tím, Hàn thủ chưởng mà hàn khí yếu ớt vô cùng. Chỉ riêng có Phong Vũ là chịu ảnh hưởng ít nhất. Nó chỉ cảm thấy một áp lực trầm trọng đè lên ngực, nặng nề vô cùng, đầu óc như mụ mẫm. Nó muốn vùng vẫy thoát ra nhưng không thể được, hai người kia vẫn liên tiếp tấn công lẫn nhau và cả nó nữa. Đàn ngân lên những khúc cao đầy gai góc rồi tắt hẳn. Không gian im như tờ, tịch mịch tĩnh lặng. Phong Giang và Công Thanh đều ngã vật ra kiệt sức, Phong Vũ thở chống tay thở hổn hển. Cả ba như mới trải qua một cơn ác mộng.
Tiếng đàn bầu nãy giờ phát ra từ một con thuyền nhỏ ở giữa dòng sông. Từ trên thuyền, có tiếng người vang lên:
- Thật nực cười cho tam đại môn phái, luyện chiêu mà chẳng luyện khí, học võ mà chẳng học tâm, để đến nỗi ba cao đồ phải ra đây đánh lộn xằng bậy.
Quảng cáo
Xem tiếp: Chương 82: Khúc Lão