Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tâm Ma Chương 80: Oan Gia Ngõ Hẹp (tiếp)

Chương trước: Chương 79: Oan Gia Ngõ Hẹp



Chương 80: Oan gia ngõ hẹp (tiếp)

Phong Vũ đã bị Phong Giang nắm chặt tay, không sao thoát ra được. Vậy là thắng bại đã rõ. Phong Vũ lúc này thực sự lo lắng, thầm nghĩ: “Ta bị bắt ở đây thì toi thật rồi, chằng những làm xấu mặt gia tộc mà còn phạm trọng tội. Định Đồng chắc sẽ không cho qua dễ dàng đâu”. Đã kiềm tỏa được đối thủ, Phong Giang hơi nới lỏng tay ra, hỏi:

- Nhìn cậu chắc hẳn không phải lính trong Định phủ. Ta với cậu không thù không oán, chẳng hay vì sao lại ra tay quyết liệt đến vậy.

Phong Vũ chẳng hề nao núng, giằng tay ra đáp:

- Chó săn, im miệng. Ta không sợ đâu. Có giỏi thì tỷ thí quyền cước.

Phong Giang nghiêm mặt nói:

- Cậu thuộc môn phái nào, tên họ là chi?

Phong Vũ không trả lời, vung tay phải không bị giữ, ra một quyền nhằm thẳng mặt Phong Giang. Phong Giang không đón đỡ mà vặn mạnh tay trái Phong Vũ ra sau khiến cả người nó cũng quay theo, quyền cũng tự nhiên mà chệch hướng. Phong Vũ kêu lên:

“Úi cha”, nhưng sau đó nó im bặt, vờ như không hề hấn gì. Phong Gian thầm nghĩ:

“Thằng nhỏ này trông còn ít tuổi hơn mình, võ công không hề tệ, vậy mà chẳng biết lễ độ, dạy cho nó một bài học cũng đáng. Dù sao thì ta cũng không làm gì tổn hại đến nó”.

Vừa lúc đó, có tiếng chuông báo động kêu ầm ĩ. Tên lính canh đã hồi tỉnh từ lúc nào, đang cầm chuông rung liên hồi. Tiếng kêu vang động cả một góc. Phong Giang giật mình quay lại, bỗng thấy tay mình đau nhói. Theo phản xạ, cậu liền buông lỏng cánh tay ra. Chỉ chờ có vậy, Phong Vũ giật mạnh tay rồi nhảy vụt lên nóc cái cũi, leo vội lên xà nhà bới rơm trên mái tìm đường thoát ra. Hóa ra vừa rồi, trong lúc Phong Giang phân tâm, Phong Vũ thừa cơ ngoạm một miếng vào tay cậu. Vết thương trên tay trong lúc tỷ thí với Công Thanh vẫn chưa lành hẳn nay lại bật máu. Phong Giang nhăn mặt gắt lên:

“Người quân tử học võ mà lại làm trò cẩu sực, thật không biết sĩ diện”.

Phong Vũ không thèm đoái hoài gì nữa, vọt đi. Phong Giang chỉ kịp nhìn Tèo nói:

“Đừng sợ, anh sẽ sớm cứu em ra”, rồi cậu cũng vội theo lối đó thoát thân. Quân lính trong phủ Định ra đang rất đông, chỉ một lúc nữa thôi sẽ kéo đến như kiến cỏ. Phong Giang vừa leo lên mái nhà đã thấy bóng Phong Vũ lấp ló dưới bụi lau bên bờ sông, cậu quyết định đuổi theo làm rõ ngọn ngành. Phong Giang phi thân xuống đất đuổi theo, bỏ lại căn nhà kho và đám lính nhốn nháo la hét phía sau.

Bóng Phong Vũ thoắt ẩn thoắt hiện dưới bụi lau sậy, Phong Giang bám sát phía sau, người ngày càng gần nhau. Từ phía xa, lại thêm một bóng người nữa xuất hiện, lao theo. Lau sậy xào xạc trong gió, ánh trăng càng lúc càng sáng tỏ. Lúc đến gần Phong Vũ, Phong Giang quát lên:

- Huynh đệ dừng bước. Xin nói đôi ba câu rồi hẵng.

Phong Vũ quát lớn:

- Chó săn, biến đi.

Phong Giang bực tức thầm nghĩ: “Hắn luôn mồm gọi ta là chó săn là sao, ta đã nhường nhịn hết mức, quả thật là không biết điều”, nghĩ vậy cậu liền tăng cước lực. Quả thực, do Phong Giang đang mặc đồ lính Định phủ nên Phong Vũ nghĩ rằng cậu là người của Định gia, muốn bắt cậu để nhận thưởng. Hai người đã gần kề nhau, Phong Giang liền nhảy lên chặn trước mặt Phong Vũ. Hai người trẻ nhìn nhau. Khuôn mặt Phong Vũ đầy bùn đất nhưng đôi mắt ánh lên ánh sáng trong ánh trăng, hai bàn tay nắm chặt. Nó gằn giọng:

- Được thôi.

Phong Giang bình thản đứng nhìn, cậu không nói gì. Lúc này cậu đã nhận thấy một người ở đằng xa đang độc bộ lao về phía hai người. Cậu thầm nghĩ: “Không hiểu loại người nào nữa đây, dù sao ta cũng nên cẩn thận thì hơn, đất kinh đô này không thiếu nhân tài mà cũng thật lắm quỷ nhiều ma”. Không chừ, Phong Vũ lập tức động thủ. Dù sao thì quyền cước cũng không phải thế mạnh nên Phong Vũ chẳng thể làm khó Phong Giang, chẳng qua là Phong Giang đang để tâm đến người bí ẩn kia nên chỉ đánh đỡ qua loa. Qua được mười chiêu, người kia đã đến gần, quát lớn:

- Hai thằng nhãi kia, dám giả dạng quân lính đùa bỡn ở đây sao.

Giọng người này the thé rất khó nghe. Phong Vũ thấy tiếng người cũng dừng tay thủ thế. Người vừa đến không đợi trả lời liền rút kiếm nhằm Phong Giang chém tới. Phong Giang nhìn thấy thân thủ người này phiêu diêu diễm lệ mà chiêu thức độc ác vô cùng, đến lúc tiến lại gần, ngay lập tức nhận ra đó là người mình đã chạm chán lúc ở vòng sơ loại hội thi võ: Công Thanh. Đang tay không nên Phong Giang lách người tránh né, cười nhạt nói:

- Lại là ngươi sao?

Hóa ra vừa rồi, do chán ghét tiệc tùng chè chén của quan lại, Công Thanh bỏ ra ngoài đi dạo trong Định phủ, bỗng thấy hai bóng người đuổi bắt gần bờ sông. Nhìn thân thủ, Công Thanh đoán ngay ra họ không phải là quân lính Định phủ mà chỉ giả dạng làm điều mờ ám. Vốn tính tò mò lại ham vui, Công Thanh liền lập tức đuổi theo. Công Thanh một thoáng bất ngờ mới nhận ra Phong Giang, nói:

- Hừ oan gia ngõ hẹp, lần này ngươi đừng hòng trốn được.

Giọng Công Thanh tuy ngạo nghễ nhưng có phần ngập ngừng. Phong Vũ bất ngờ có người đến, lại là người quen của Phong Giang nên nó quay lưng bỏ đi, nó nghĩ rằng chẳng phải việc của nó. Phong Giang liền nói:

- Hừ, thân nam nhi sao chẳng dám xưng tên họ, rồi ta sẽ tự tìm đến ngươi. Bỏ đi như con chuột nhắt vậy sao.

Bị đụng đến lòng tự ái, Phong Vũ quay mặt lại, nói:

- Được lắm, đã vậy ngươi không cần tìm đâu.

Nói xong Phong Vũ lại vận lực lao vào Phong Giang, thấy vậy Công Thanh rút kiếm ra cười thích trí, hô to:

- Hay lắm, hay lắm.

Tình thế trở nên hai chọi một, tay không đấu với Phong Vũ và Công Thanh, Phong Giang vất vả chống đỡ, né đông tránh tây. So với từng người thì Phong Giang có thể thủ thắng nhưng một chọi hai thì cậu thất thế hơn hẳn. May mà Phong Giang còn có Hàn thủ chưởng để dựa vào. Kiếm của Công Thanh liên tục tấn công nhằm vào những chỗ hiểm yếu còn Phong Vũ tuy không giỏi quyền cước nhưng cũng làm Phong Giang liên tục bận tay.

Quảng cáo

Loading...

Xem tiếp: Chương 81: Oan Gia Ngõ Hẹp (tiếp)

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Trùng Sinh Chi Độc Phi

Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh

Số chương: 100


Ừ Thì, Tao Thích Mày!

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 34


Hải Âu Phi Xứ

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 20


Nói Yêu Em 99 Lần

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50


Cửu Tinh Thiên Thần Quyết

Thể loại: Tiên Hiệp

Số chương: 1626