Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tâm Ma Chương 79: Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương trước: Chương 78: Đối Thủ Thực Sự



Chương 79: Oan gia ngõ hẹp

Tối ngày hôm ấy, Phong Giang đi theo một người về Định phủ. Trong phủ đang có tiệc, người làm ai cũng lúi húi bận rộn. Tên lính canh dẫn Phong Giang đi vào theo lối cửa sau. Trái ngược hẳn với phủ chính, khu nhà sau uyên ắng tĩnh lặng, chỉ có vài bóng người. Phong Giang được dẫn vào một căn nhà nhỏ tồi tàn, trong phòng chỉ có mấy cái giường xếp sát nhau. Tên lính lấy ra một bộ áo lính cũ hôi hám vứt về phía Phong Giang, nói:

- Mặc vào rồi theo tao.

Phong Giang khoác bộ áo vào, hỏi:

- Sắp đến chưa?

Tên lính đáp:

- Sắp rồi, ngay đây thôi. Lúc đi qua cửa nhớ im miệng, mọi việc để tao lo.

Phong Giang đáp:

- Biết rồi.

Phong Giang lẳng lặng đi theo, băng qua một khoảng sân về phía bờ sông. Khu này trong phủ giờ không được dùng tới, hai bên cỏ lau mọc um tùm. Đến một căn nhà kho, tên lính canh cửa đang gà gật ngáp ngủ, thấy hai người đi tới, hắn vừa ngáp hất hàm hỏi tên lính dẫn Phong Giang:

- Mày không dự tiệc còn mò xuống đây làm gì.

Tên kia cười nhạt đáp:

- Tiệc cho các quan, đâu đến lượt tao.

Hắn chỉ Phong Giang nói:

- Người của ông vào hỏi nghi phạm.

Tên lính canh cửa nhìn Phong Giang hất hàm hỏi:

- Lính mới à?

Tên lính dẫn Phong Giang nói:

- Ừ, không phải việc của mày.

Tên lính canh cửa nói:

- Hừ, mấy con sen với thằng trẻ con chứ có đếch gì đâu mà hỏi với chả canh.

Tên lính dẫn đường gắt:

- Nhiều chuyện, mở cửa đi.

Rồi hắn thì thầm với Phong Giang:

- Vào đi, bao giờ tao vào gọi thì ra tao dẫn về.

Phong Giang gật đầu rồi bước vào. Trong căn nhà kho có hai tên lính nữa đang uống rượu, chẳng thèm đoái hoài đến cậu. Cậu nhìn quanh, thấy ngay trong một cái cũi, Tèo đang nằm co quắp.

“Tèo … tèo … tèo”, Phong Giang cất tiếng gọi nhỏ. Tèo nghe thấy tiếng người gọi, ngơ ngác nhìn. Nó dụi dụi mắt, không tin người trước mặt mình là Phong Giang. Tèo lồm

cồm lao về phía Phong Giang, nói:

- Em biết là anh sẽ đến mà.

Gặp Phong Giang, nó xúc động như phát khóc. Phong Giang ra hiệu cho nó yên lặng, cậu nói khẽ:

- Anh đến thăm em đây. Em đừng lo, đợi thêm mấy hôm nữa anh sẽ đưa em ra.

Tèo lúc này mặt mũi hốc hác, khuôn mặt vẫn còn thâm tím, không còn là thằng Tèo nghịch ngợm nhanh nhảu của ngày trước nữa. Phong Giang nhìn nó mà muốn ứa nước mắt. Tèo nói:

- Vâng, em biết anh sẽ đến mà. Anh ơi, sao họ lại bắt em về đây!?

Nói đoạn, Tèo kể lại cho Phong Giang lý do vì sao nó bị đưa về đây. Nghe xong, Phong Giang lòng đầy căm phẫn. Cậu thầm nghĩ:

“Chắc chắn bọn lính ham công nên bắt bừa người khác về để lĩnh thưởng, thật là khốn khiếp!”.

Hai tay cậu nắm chặt song cũi như muốn bẻ gãy đôi. Chưa kịp nói gì thêm, Phong Giang bỗng nghe có tiếng động sau lưng, cậu quay lại nhìn, thấy có một tên lính vừa mới bước vào đã ra tay hạ hai tên lính đang uống rượu lúc trước. Cậu đang còn chưa hiểu gì thì tên lính mới bước vào đã cầm kiếm lao về phía mình. Tên lính đó chính là Phong Vũ. Vậy là cuộc giao tranh bắt đầu.

***

… Phong Vũ rút kiếm lao vào. Đến lúc này, Phong Giang vẫn chưa hiểu người đang giao đấu với mình là ai và vì mục đích gì. Nhìn đôi mắt của đối thủ, Phong Giang biết rằng, tình thế đã chuyển sang cuộc chiến thực sự. Cậu nhận thấy đối thủ của mình dù nhỏ tuổi hơn nhưng không hề tầm thường. Phong Giang thầm nghĩ:

“Cách ra chiêu của người này rất quy củ chuẩn tắc, nghiêm ngặt chặt chẽ, chắc hẳn là người trong danh môn. Tuy nhiên mới qua hai chiêu nên ta chưa nhận ra môn phái nào. Trước nay ta chưa hề gây thù chuốc oán với ai, hơn nữa môn đệ các danh môn ắt hẳn không làm chuyện bậy bạ, cuộc chiến này phần nhiều là hiểu lầm. Tuy nhiên người này cứ liên tục tấn công làm ta không có cơ hội giải thích, dù thế cũng không thể ra tay làm tổn hại đến họ được kẻo làm hỏng mối hòa hảo của cả môn phái. Đã vậy trước hết ta tìm cách chế ngự hắn trước rồi giải thích sau cũng chưa muộn”.

Nhưng dù muốn cũng không thể tránh khỏi, Phong Giang nắm chặt thanh củi trong tay đứng thẳng người nghênh chiến. Phong Vũ đã tiến lại gần, liên tiếp ra hai hư chiêu Mãnh Hổ thượng sơn, kiếm từ dưới đẩy ngược lên rồi liên tục biến chiêu chém ngang dọc nhằm thăm dò đối thủ. Đây là bộ chiêu thức trong võ công chủ đạo của Hồng Lạc môn, tuy nhiên chỉ là hư chiêu, chiêu điểm ra chưa hết lại nhanh chóng biến chuyển đường kiếm theo bốn phương tám hướng. Điều đặc biệt của chiêu thức này là 32 đường biến hóa, biến ảo khó đoán vô cùng, tuy nhiên Phong Vũ mới học được cả thảy 16 đường nên chưa phát huy được hết uy lực. Phong Giang thấy chiêu kiếm biến hóa liên tục thì thoáng ngạc nhiên nhưng không lấy thế làm hoảng loạn. Cậu tuy còn trẻ tuổi nhưng đã đi lại trên giang hồ nhiều năm, đi theo học nghệ cùng lão Ba, cậu đã học được rất nhiều kinh nghiệm. Phong Giang cứ thuận theo đường kiếm của đối thủ mà đưa theo như tấm gương phản chiếu, tùy tiện biến chiêu một cách tự nhiên. Phong Vũ thấy tình thế không thể kéo dài thêm nữa, chẳng mấy chốc nữa tên lính canh kia tỉnh dậy huy động quân binh đến thì cậu dù có cánh cũng không thể chạy thoát. Cậu thầm nghĩ:

“Không ngờ quân binh cũng có người võ công cao cường như vậy, phen này ta gặp nguy to rồi, việc thì không thành mà không khéo còn bị bắt sống ở đây nữa’.

Kiếm đã biến hết tám đường mà chẳng có chút sáng sủa gì, chẳng qua là người kia dùng thanh củi nên mới tạm thời chưa bị trả đòn, Phong Vũ bắt đầu nóng ruột, nó dồn hết sức ra chiêu Mãnh Hổ vồ mồi, co người lại rồi bật lên, kiếm từ trên vụt xuống. Nó nghĩ rằng, chiêu thức này sẽ buộc Phong Giang phải thoái lui vì dù có đón đỡ thì thanh củi cũng chẳng thể chịu được sức mạnh của kiếm sắt. Nhưng vì Phong Vũ nóng nảy niên chiêu thức đã bắt đầu sơ hở, dùng lực quá nhiều khiến đường kiếm quá cương mãnh mà lại không mèm mại. Nhìn thấy khe hở, Phong Giang nhẹ nhàng lách thanh củi sang, đẩy vào hông kiếm chứ không trực tiếp đó đỡ lưỡi kiếm. Thanh kiếm đang bổ xuống bỗng bị lệch đà, cả người Phong Vũ cũng lạng sang một bên lảo đảo. Nhưng không vì thế mà chịu thua, Phong Vũ dùng tay trái đẩy ra một quyền, vừa để phản công, vừa là tạo ra một lực ngược hướng để cân bằng trọng tâm. Phong Vũ đâu có biết rằng, dùng quyền chính là ưu thế của Phong Giang với bộ Hàn thủ chưởng. Phong Giang đẩy tay trái ra theo chiêu Quần long, cánh tay như con rồng uốn lượn quấn quanh tay của Phong Vũ, vừa khiến tiêu hao lực đạo đối phương, vừa áp sát rồi nắm lấy khuỷu tay Phong Vũ. Cũng phải nói thêm rằng, một chiêu vừa rồi của Phong Giang dễ dàng thành công vừa là do Phong Vũ không mấy thông thạo về quyền cước, hơn nữa nó đang bị mất đà nên quyền vừa rồi của chỉ là biến chiêu theo bản năng chứ không theo chiêu thức. Phong Vũ than thầm:

“Úi cha, hỏng bét”

Quảng cáo

Loading...

Xem tiếp: Chương 80: Oan Gia Ngõ Hẹp (tiếp)

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Ê, Cô Mồ Côi À

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 7



Khinh Thủy Dao

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 26


Cùng Quân Ca

Thể loại: Xuyên Không

Số chương: 112