Tâm Ma Chương 78: Đối Thủ Thực Sự
Chương trước: Chương 77: Gây Hấn
Chương 78: Đối thủ thực sự.
Trời đã tối nhưng phủ Định gia sáng rực đèn đuốc như ban ngày. Căn phủ tráng lệ, lộng lẫy chẳng thua cấm cung, chỉ là nhỏ bé hơn. Hôm nay Định phủ tổ chức mừng xuân, các quan lớn bé trong triều lũ lượt kéo đến. Quân lính đứng đông nhung nhúc vòng trong vòng ngoài, vốn chẳng phải để canh giữ hay bảo vệ gì, cốt chỉ để tỏ cái uy thế của vị đại tướng, trong tay hàng vạn binh lính, oai phong lẫm liệt ra sao.
Cách xa phủ chính về phía bờ sông, căn nhà kho nhỏ chìm nghỉm trong bóng tối. Một tên lính gác ở ngoài ngủ gà gật. Nhà kho này trước là để chứa củi cho Định phủ, tuy nhiên phủ ngày càng lớn nên phải xây kho khác to hơn. Về sau, căn nhà kho cũ chuyển thành chỗ giam giữ người mắc lỗi trong Định phủ như bọn người làm ăn cắp vặt, ăn bớt đồ hay chểnh mảng lười biếng. Vì chẳng phải là yếu phạm nên chỉ cắt cử hai ba tên lính canh cho có. Tình cờ, đây lại chính là nơi giam giữ thằng Tèo. Định Đồng muốn để nó ở đây để cho tiện “tra hỏi” hoặc thỉnh thoảng có người để nó "luyện tập võ công thượng thừa" mới học được.
Phía xa xa, một bóng đen di chuyển nhẹ nhàng, lẩn vào đám cỏ lau cao vút. Thực ra người này cũng không cần phải cẩn thận đến vậy vì tên lính canh cửa duy nhất đã gà gật ngủ quên từ lúc nào không biết. Người mặc áo đen đó chính là Phong Vũ. Việc mà Phong Vũ tự nhủ cần phải làm, hôm nay nó quyết định thực hiện. Phong Vũ đã đợi mấy ngày nay mới đến cơ hội, hôm nay Định phủ tổ chức đại tiệc, chả ai còn để ý đến một căn nhà kho nhỏ. Một vài tên lính canh thì Phong Vũ chẳng coi vào đâu. Cứu được thằng bé ăn xin, Phong Vũ trút được gánh nặng mà nó canh cánh trong lòng.
Phong Vũ bản tính vốn ngang ngược cố chấp. Từ lúc nhỏ, tuy Hoàng Chính Hùng luôn nghiêm khắc với nó, nhưng dù sao nó cũng là con trai của trưởng môn, tư chất lại thông minh nên trong môn phái mọi người cũng có chút kiêng nể. Lúc 5 tuổi, một lần Phong Vũ tự ý lấy tiền trong nhà bố thí ăn mày. Chính Hùng không biết rõ sự việc, trách phạt nó rất nặng. Phong Vũ chịu phạt xong bỏ nhà đi mấy ngày liền. Ngày nó trở về, Chính Hùng không hỏi han một câu. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi nhưng là một bài học rất khó quên đối với Phong Vũ. Mấy ngày đó nó đã nhận ra nhiều điều, nhưng không vì thế mà tính ngang bướng cố chấp của nó thay đổi.
Phong Vũ nhẹ nhàng tiến tới tên lính canh. Hắn vẫn còn đang lơ mơ trong giấc mộng nơi xa, một chưởng phát ra vào đúng sau gáy, hắn ngã lăn ra đất, ngất lịm đi, giấc mơ vẫn tiếp diễn một cách bình thường. Phong Vũ nhẹ nhàng kéo tên lính vào sâu trong bụi rậm, trói hắn lại cẩn thận. Phong Vũ lột hết quần áo của hắn mặc vào người, bộ quần áo to lớn thùng thình, nhưng trong bóng tối lờ mờ chắc chẳng ai chú ý. Lần này, Phong Vũ cố gắng thật cẩn thận từng chút một, nó lấy bụi đất chát đầy lên mặt. Nó quyết tâm phải thành công.
Phong Vũ mở cánh cửa ra, bên trong một mùi ẩm mốc bốc lên. Căn nhà kho nhỏ, đuốc cháy lờ mờ một góc, nhà kho có sáu cái cũi xếp thành hai hàng, trong đó chỉ có ba cũi là có người. Giữa căn phòng có hai tên lính đang ngồi uống rượu, ngay sau lưng là một tên nữa đang lúi húi trước cửa một cái cũi. Hôm nay phủ có đại tiệc, mấy tên lính canh nhàn rỗi cũng được hưởng chút lộc lá. Phong Vũ nhẹ nhàng tiến lại gần, hai tên lính canh cũng chẳng thèm đoái hoài. Cậu nhẹ nhàng phát ra hai chưởng liên tiếp, hai tên lính vốn đang say rượu liền gục luôn xuống. Tiếng động phát ra rất nhẹ nhàng và tự nhiên, tuy nhiên, tên lính ngồi xa vẫn quay lại, nhìn chằm chằm vào Phong Vũ. Thấy bất ổn, không để cho người này kịp lên tiến, Phong Vũ vọt lên như một con báo, xuất chiêu bổ kiếm từ trên thẳng xuống. Chiêu thức nhanh gọn, dũng mãnh. Tuy nhiên, kiếm vẫn trong vỏ chứ không rút ra. Vốn dĩ, Phong Vũ chỉ muốn hàng phục đối phương chứ không muốn làm hắn bị thương. Người này không có vũ khĩ, chỉ tiện tay cầm một thanh củi dưới đất, phất lên ngang đầu đỡ gạt. Thấy đối phương ứng biến mau lẹ, Phong Vũ có chút ngạc nhiên, nhưng cậu vẫn chắc phần thắng trong tay mình. Phong Vũ biến chiêu, tiện đà đang trên không, cậu uốn người lộn một vòng, đâm thẳng vào hậu tâm đối phương.
Phải nói từ trước đến giờ, Phong Vũ vẫn chưa gặp được đối thủ thực sự. Trong môn hộ, tập luyện hàng ngày chẳng qua là học nghệ chứ không phải giao đấu thực sự. Đến lúc giao đấu thì đối thủ toàn là loại tầm thường, võ công kém cỏi. Chính vì vậy, Phong Vũ có thể dễ dàng thủ thắng. Điều này làm cho nó dương dương tự mãn. Nhưng hôm nay, Phong Vũ đã gặp phải một đối thủ thực sự. Người này cũng ngay lập tức biến chiêu, nhảy lên lộn một vòng rồi chúc người từ trên đánh xuống. Phong Vũ đang bay ngang, gặp chiêu này lập tức lúng túng. Trong lúc bất ngờ, nó liền tiện tay chống xuống đất rồi lộn sang ngang, lăn long lóc trên mặt đất, tư thế tuy không được đẹp nhưng đã thoái khỏi hiểm chiêu. Người kia kia nhẹ nhàng đáp xuống, mỉm cười lên tiếng:
- Cậu …
Người này chưa kịp nói hết câu, Phong Vũ đã rút kiếm ra khỏi vỏ, vụt lao tới. Nó biết rằng nó đang gặp nguy hiểm thực sự, mọi việc không dễ dàng như nó nghĩ. Trước khi đến đây, nó đinh ninh rằng dễ dàng như lấy đồ trong túi, nó vốn tưởng binh lính Định phủ đều kém cỏi, cùng lắm là chỉ biết cầm kiếm cầm gươm sao cho đúng thế. Nhưng giờ thì nó bắt đầu lo lắng. Người này võ công không hề tệ, thậm chí còn hơn nó nữa. Nhưng nó không can tâm, không muốn lại thất bại một lần nữa. Nó muốn cứu thằng bé kia ra, nó đã chuẩn bị một ít bạc để đền bù cho thằng bé. Nhưng có vẻ trận chiến này sẽ không dễ dàng như những lần trước. Nó cầm kiếm lao vào, môi mìm chặt, mắt nhìn chằm chằm vào đối thủ. Ở góc ngoài, một tên lính cục cựa, dần hồi tỉnh.
***
Lại nói về Phong Giang, từ hôm sau cuộc tỷ thí ở vòng sơ loại, tuy bị thương không quá nặng nhưng cậu vẫn phải tĩnh dưỡng vài ngày. Trong những ngày rảnh rang đó, cậu vẫn canh cánh không yên về thằng Tèo. Không hiểu sao, trong cậu vẫn thấy bất an không thôi. Mấy bận cậu hỏi han Minh Tuấn nhưng lão đều đáp:
“Nó vốn chẳng phải trọng phạm gì, chỉ là ăn cắp vặt, lại nhốt ở căn nhà kho cũ trong Định phủ thôi nên chẳng ai làm hại gì nó đâu”.
Dù nghe vậy nhưng Phong Giang vẫn không yên lòng, đối với Định gia này, cậu luôn có một cảm giác không hay. Cậu quyết định tìm cách vào thăm Tèo một lần. Cậu hỏi Minh Tuấn:
- Thưa chú, kể từ hôm đó thằng Tèo biệt tăm, chẳng có lấy một chút tin tức gì. Chẳng hay có cách nào vào thăm thằng bé không chú.
Minh Tuấn đáp:
- Nó vốn chẳng hề gì đâu, thăm nom làm chi vô ích.
Phong Giang vẫn khăng khăng:
- Cháu chỉ muốn gặp nó một lần.
Minh Tuấn tặc lưỡi:
- Được rồi, cũng không phải là không có cách, để từ từ ta tính.
Phong Giang nói:
- Tất cả trông cậy vào chú.
Giữ đúng lời, chỉ hai ngày sau, Minh Tuấn đã sắp xếp được cho Phong Giang gặp tèo, lão không quên nhấn mạnh:
“Việc này ta an bài được chẳng dễ dàng gì, cũng phải tốn chút ít tiền bạc để lo lót cho ổn thỏa.”
Quảng cáo
Xem tiếp: Chương 79: Oan Gia Ngõ Hẹp