Tâm Ma Chương 83: Lộ Diện
Chương trước: Chương 82: Khúc Lão
Chương 83: Lộ diện
Phong Vũ trở về, lòng nặng trĩu. Việc cần làm nó đã thất bại, và nó nhận ra rằng nó chẳng là gì. Một lần nữa thất bại nhấn chìm nó trong chán nản. Nhã Uyên cũng bỏ nó đi. Ngay lúc này, Phong Vũ cảm giác cô đơn vô cùng. Những tâm sự tuổi mới lớn không biết chia sẻ cùng ai. Với bạn bè đồng môn bọn như thằng Phấn, thằng Hoàng thì nó lại càng không muốn kể để bọn nó nghĩ rằng nó yếu đuối. Tối hôm đó, Phong Vũ một mình tìm ra bờ sông hóng gió, nghĩ ngợi vẩn vơ. Một làn gió mát thổi qua, nó lại nhớ đến Nhã Uyên, lòng áy náy không thôi.
“Chẳng hay cô gé có còn nhớ đến mình không? Cô bé có giận mình không? Mấy ngày nay cô bé đi đâu, làm gì?”
Phong Vũ khẽ thở dài. Một cơn gió nhẹ thổi qua cuốn theo mấy cánh hoa bay ngang mặt nó, Phong Vũ bật người lên lộn một vòng túm lấy cánh hoa. Nhẹ nhàng tiếp đất, nó xòe bàn tay ra, chẳng có gì, nó đã túm trượt, cánh hoa bay đi lúc nào không hay. Nó bất giác nhớ lại Khúc lão và điệu nhạc u sầu buồn thảm, quả là điệu nhạc đó hợp với tâm trạng của nó bây giờ. Từ xa, có tiếng đàn bầu văng vẳng vang lại, tiếng đàn làm Phong Vũ chột dạ, lại là Khúc lão chăng hay nó đang bị ám ảnh. Phong Vũ tò mò lần theo tiếng đàn, nhẹ nhàng tiến lại, ẩn mình sau đám lau sậy quan sát. Ở phía xa, giữa dòng sông là một con thuyền nhỏ, vẫn là Khúc lão với dáng vẻ gầy gò, mấy lọm tóc bạc bay trong gió. Từ xa, có có một con thuyền nhỏ tiến lại, áp sát thuyền của khúc lão. Phong Vũ cố gắng tiến sát lại gần hết mức có thể, dỏng tai nghe ngóng.
Hai cái bóng đen nhảy vụt lên không rồi đáp xuống thuyền của Khúc lão. Giường như cả hai cố vận lực thật mạnh để khi đáp xuống làm con thuyền nhấc hẳn lên như chiếc bập bênh, một đầu bật nhô cao lên, nước xung quanh bắn tung bọt trắng xóa. Nhưng lạ thay, khúc lão vẫn ngồi yên, dù chiếc thuyền có lắc lư đến đâu thì lão như đóng đinh tại chỗ. Có cảm giác như lão đang ngồi lơ lửng trên không trung, còn con thuyền chỉ là vật trang trí. Khúc lão đứng dậy dậm mạnh chân, con thuyền lại đứng yên, mặt sông tĩnh lặng trở lại. Hai người vừa đến cất tiếng cười, chắp tay chào Khúc lão. Phong Vũ đứng xa, định thần nhìn kỹ, trong hai người mới đến, một kẻ ngậm trên miệng chiếc điếu dài, liên tục nhả khói. Người còn lại có một cánh tay nhìn trông rất lạ, cứng nhắc và hình như không có bàn tay! Gã lên tiếng trước:
- Khá khen cho Khúc ông, bữa ở Binh Lan trại đó cao chạy xa bay, đến một sợi tóc cũng chẳng ai đụng đến được.
Người vừa lên tiếng chính là Độc Điếu, kẻ đi cùng hắn là A Tòong với một cánh tay đã bị mất ở Binh Lan trại. A Tòong nói vậy chẳng qua là nói kháy Khúc lão vì đã bỏ chạy trước. Độc Điếu lên tiếng:
- Đã lâu không gặp, chẳng hay lão có mạnh khỏe?
Khúc lão không trả lời mà nói:
- Thôi khỏi dài dòng lôi thôi. Bữa nay, các ngươi tìm ta là có chuyện chi?
A Tòong nghiến răng nói:
- Cùng tiêu diệt Khuất Lão trại
Độc Điếu nói:
- Đúng vậy, hôm nay chúng ta gặp lão là để bàn việc này. Lão nhất quyết không chịu quy phục Khuất Lão trại, vậy hãy cùng nhau chống lại chúng.
Khúc lão nghiêng đầu, chắp tay nhìn xa xăm, nói:
- Ta võ công kém cỏi, đâu có cái tài làm việc đó.
A Tòong nắm tay còn lại, đưa lên nói:
- Đây là lúc chúng ta phải đoàn kết, lão đừng giả ngơ.
Độc Điếu kéo tay A Tòong, nói:
- Âu cũng là cái liễn, các bang phái tứ phương đều đã quy phục hết cả, còn lại thì đều bị tru diệt chẳng còn ai. Đếm lại, đến lúc này, Vạn Chài của lão là bang phái đáng kể nhất còn tồn tại được, chúng ta cũng khá khen cho cái tài chèo chống qua bão giông của lão. Nếu có thêm lão giúp sức, anh em ta còn sợ gì chúng nữa.
Khúc lão nói:
- Si tâm vọng tưởng, dù là trước đây, tứ phương bang hội cũng không là đối thủ của Khuất Lão trại, nay hai người dựa vào gì mà chắc chắn đến vậy.
- Dựa vào cái này.
A Tòong vừa nói vừa đưa tay phải rút con dao khoắm giấu ở sau lưng, tay trái hất mạnh ống tay áo lộ ra con dao khoắm sáng loáng, hóa ra dao đã được gắn liền vào khuỷu tay bị cụt của hắn. Vòng đồng bọc kín đến tận vai trái, nối liền con dao với tay hắn, giờ người với dao là một. A Tòong khuya hai con dao, vũ động Song Long, hai con dao bay lượn trong không trung, gió rít lên giần giật. Hắn chém dao sang hai bên, kiếm khí cắt mặt nước thành rãnh dài, bọt trắng bắn lên, mặt nước ào ạt sóng.
- Ấn tượng đó, nhưng ta sợ rằng chưa đủ, Khúc lão nói.
Độc Điếu nói:
- Còn ta nữa.
Vừa nói xong, người Độc Điếu rung lên, toàn thân lắc lư, bỗng nhiên người hắn tách thành hai, hai tách thành bốn, bốn tách thành tám vũ động cuồng phong, như hàng trăm Độc Điếu chạy quanh Khúc Lão, ma mãnh quỷ mị. Vòng tròn người ngày càng rộng ra, lướt trên mặt nước tạo thành một vòng xoáy nước ào ạt. Độc Điếu và A Tòong vừa muốn thị uy lại vừa muốn đe dọa Khúc lão nên ra chiêu mãnh lực vô cùng. Tuy nhiên, chỉ được trong chốc lát, trăm bóng người đã tụ lại, Độc Điếu mặt đỏ phừng phừng, trên mặt lấm tấm những vệt tìm như máu tụ lại. Khúc lão đứng thất thần nói:
- MA! Ngươi là người của Ma phái sao?
Độc Điếu ngửa mặt cười man rợ, đáp:
- Ma phái ư!? Giờ chỉ có Độc Điếu này thôi.
Khúc lão nói:
- Ngươi sử võ của Ma phái, không sợ họ sẽ tìm đến sao?
Độc Điếu nhăn mặt nói:
- Ma phái đã tuyệt diệt rồi.
Khúc lão lại nói:
- Không phải người mang dòng máu của Ma mà dùng võ công này thì hậu họa khôn lường.
Độc Điếu cười lớn nói:
- Những đồn đại đó chỉ có trong truyền thuyết thôi! Lão nhìn lại xem, ta vẫn đang sống đó thôi.
Độc Điếu giang hai tay, ưỡn ngực ra. Tiếng cười của hắn rộn lên, vang ra rồi vọng lại. Khúc lão nhìn quanh, nói:
- Các ngươi đừng nên vọng động, ta đã gặp người của Khuất lão trại ở đây, nên cẩn thận vẫn hơn.
A Tòong cười lớn, đáp:
- Ở Thăng Long này ư? Ta cũng đang tìm bọn chúng để rửa đao đây.
Độc Điếu chỉ nhếch mép cười, Khúc lão nói:
- Đã vậy, với thực lực của các người hiện giờ, sao cần đến ta nữa. Ta đã già cả rồi, giờ chỉ mong yên ổn hưởng nhàn.
Nói rồi lão lặng lẽ ngồi xuống, chậm rãi búng từng nhốt nhạc bằng chiếc đàn bầu. Tiếng cười của Độc Điếu làm cho Phong Vũ cũng rợn người. Những gì vừa mới thấy hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của nó. Từ trước đến giờ, đôi lần thấy Hoàng Chính Hùng hiển thị võ nghệ đã là cao siêu lắm rồi. Nhưng lúc này, Phong Vũ cảm giác như mình đang trong cơn mộng. Nó bất giác lùi lại, chân giẫm lên cành cây khô gây ra tiếng động, nhưng tiếng đàn như vang lên to hơn, át đi.
Quảng cáo
Xem tiếp: Chương 84: Hữu Duyên