181 Ba Đạt khẽ dằn hắng một tiếng, gật gù cái đầu xoay chuyển hai vòngnhư để thưởng thức câu văn tuyệt diệu trong đạo thượng dụ. Đoạn hắn lấy giọng đọc tiếp:"Vương trước nay dốc dạ trung trinh, bày mưu khắc địch, hết sức khuôngphò, lập nên đại sự.
182 Vi Tiểu Bảo xoay chuyển ý nghĩ, tự nhủ:- Hoàng thượng bảo ta về nghĩ phương lược rồi một hai ngày sau vào cungđiện tấu. Nếu đi Quảng Đông mời Ngô Lục Kỳ thì cả đi lẫn về có mau lẹ cũng mấtmột tháng làm sao kịp được ? Trong thành Bắc Kinh có tay nào điều binh khiểntướng được không ?Gã nghĩ lui tính tới thì trong thành Bắc Kinh chẳng thiếu gì tướng lãnh nổidanh nhưng họ đều là những quan to người Mãn Châu.
183 Ngô ứng Hùng thấy Vi Tiểu Bảo vẻ mặt có điều khác lạ thì cho là gãkhông chịu giúp mình, liền nói:Tiểu đệ cũng biết vụ này cực kỳ nan giải. Sau khi thành sự phụ vương cùngtiểu đệ quyết chẳng quên ơn Vi huynh đệ đã tận tình giúp cho.
184 Vi Tiểu Bảo căn dặn mã phu cặn kẽ mọi điều rồi mới ra nhà khách bồi tiếpNgô ứng Hùng uống rượu. Gã chỉ sợ bọn Ngô ứng Hùng về sớm, VươngTiển Bảo xuống tầu coi ngựa, nhận ra những chỗ sơ hở, nên gã ân cần mời mọccho bọn họ uống thật nhiều.
185 Vua Khang Hy mỉm cười hỏi:- Vậy ngươi chuẩn bị dự cuộc đua với hắn đi! Tổ chức cuộc đuathế nào?Vi Tiểu Bảo tâu:- Bọn nô tài mỗi bên lựa mười con ngựa để đua mười kep.
186 Vi Tiểu Bảo nghe tiếng reo hò trong lòng cao hứng không bút nào tảxiết, hối hả chạy về phía phát ra thanh âm. Gã ngó thấy tại đằng xa cómấy trăm quân sĩ Kiêu Kỵ doanh đang bao vây thửa ruộng lúa mạch bên cạnhđường cái.
187 Ba Lãng Tinh chưa chịu thôi ngay, lại khuyên can mấy câu nữa. Tư Đồ Bá Lôi đập bàn quát mắng :- Ngô Tam Quế làm mất giang sơn của người Hán, phạm vào tội ác không thểtha thứ được.
188 Hoa thược dược ở Dương Châu lừng danh thiên hạ. Vườn thược dượctrước chùa Thiền Trí phạm vi càng rộng lớn. Nơi đây trồng hàng trămhàng ngàn thứ thược dược nổi tiếng, bông lớn bằng cái bát.
189 Lương Ngọc Kiều hát xong, một ca kỷ khác tiến vào. Người này lối bamươi bốn, ba mươi lăm tuổi, cử chỉ thuần nhã, giọng ca thánh thót. Gặpnhững câu khúc chiết vi diệu, tiếng hát càng thanh thoát lên bổng xuống trầm,biến hóa vô cùng.
190 Vi Tiểu Bảo càng nghĩ càng giận, mắng thầm:- Ngày trước ở trên sông Liễu Giang thuộc tỉnh Quảng Tây, mi nănnỉ lão gia buông tha cái mạng chó má. Mi đã tuyên lời trọng thệ chẳng bao giờdám nói với ta nữa lời.
191 Vi Tiểu Bảo đổ Mê xuân tửu vào miệng A Kha, thấy cô hồ đồ nuốt xuốnghết, gã lẩm bẩm :- Lão gia đã cùng cô làm lễ bái thiên địa lại không chịu động phòng hoachúc, mà lần đến làm gái điếm ở Lệ Xuân Viện để lão gia làm làng chơi chim chuộtnhau.
192 Vi Tiểu Bảo thấy Song Nhi cùng Tăng Nhu đều bị điểm huyệt nằm lăn kềnhdưới đất. Còn mười tên thân binh thì quá nửa đã chết nhăn răng. Lần nàygã lén đến Lệ Xuân Viện chỉ sợ người ta phát giác ra thân thế bí mật của mình,nên gã không cho bọn Từ Thiên Xuyên, Trương Dũng, Triệu Tề Hiền hay biết.
193 Vi Tiểu Bảo vội nói :- Đó là lời của Hãn Thiếp Ma, chứ không liên quan gì đến tại hạ. Đại Lạt Ma! Hãn Thiếp Ma muốn lấy lòng Hoàng đế còn bảo ngài cứ yên tâm, đừnglo Đại Lạt Ma tranh cướp Trần Viên Viên.
194 Hai ngón tay của Tang Kết điểm ra nhưng mới làm cho một mình ủy TônGiả té nhào, còn Cao Tôn Giả chỉ khẽ rên một tiếng rồi hắn tungchưởng đánh xuống đầu Tang Kết.
195 Vi Tiểu Bảo cười nói :- Má ta ở phòng giáp vách này. Ngươi muốn náo loạn tân phòng củamá má ta đêm nay thì không được rồi, vì người không tiếp khách, trừ phi chínhngươi qua làm tân lang.
196 Vi Tiểu Bảo sửng sốt hỏi :- Tại sao vậy?Tăng Nhu đáp :- Ngươi. . . ngươi còn hỏi tại sao ư? Người ta không chịu lấy, ngươi dùng thủđoạn cưỡng bức. Ngươi tưởng mình làm quan lớn rồi muốn hà hiếp bách tính thếnào cũng được chăng? Trước kia ta tưởng ngươi là đấng anh hùng.
197 Ngô Chi Vinh nghe Vi Tiểu Bảo nói mấy câu này, không khỏi giật mình kinhhãi, nghĩ thầm :- Tên tiểu tử này còn nhỏ tuổi quá quả nhiên không biết trọng khinh.
198 Đầu vai Ngô Chi Vinh được bàn tay Vi Tiểu Bảo vỗ vào làm cho hắn bủnrủn cả người, tưởng chừng như từ ngày cha sinh mẹ đẻ, chưa bao giờđược vinh dự như lần này.
199 Vi Tiểu Bảo tưởng người ta cũng như mình, nên cho việc giả văn thơ rấtkhó khăn. Nhưng Cố Viêm Võ, Tra Y Hoàng, Lữ Lưu Lương đều là nhữngdanh sĩ đương thời, cầm bút viết thơ dễ dàng chẳng khác gì gieo thò lò, đánh bàicầu, nói một cách khác chỉ như người ăn cơm bữa, chẳng có chi đáng kể.
200 Mười mấy người này đều là quan binh. Nhân vật đứng đầu coi sắc phụcvào hàng thủ bị. Ai cũng đầy mình cát bụi, lừa ngựa ngoài quán hý vangkhông ngớt. Hiển nhiên toán nhân mã này vừa trải qua một cuộc bạt thiệp trườngđồ.