201 Bọn quan binh ăn uống vội vã cho xong bữa. Tên thủ bị đứng dậy nói :-Chủ quán! Bọn ta đưa tin mừng đến cho ngươi, vậy bữa cơm rượunày coi như ngươi thiết đãi.
202 Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi bụng bảo dạ :-Nhãn quan của mụ già này thật là ghê gớm! Mụ biết cả tên môn họccủa mình. Gã nghĩ tới người ta nhận ra công phu "thần hành bách biến" thì hiển nhiêngã đã luyện công phu này được đến nơi.
203 Thị không quen nói dối, trong lúc thảng thốt không biết đáp thế nào chophải, thành ra ấp úng mãi không thốt lên lời. Vi Tiểu Bảo đỡ lời :-Thị là người hầu của tại hạ và cũng được Tang Kết Lạt Ma chỉ điểm võ công.
204 Bản lãnh sử độc của Hà Dịch Thủ tuyệt thế vô song hiện nay. Từ ngày mụqui thuận phái Hoa Sơn chưa từng dùng độc, nay đột nhiên thấy ngườimuốn bỏ thuốc vào lu nước, mụ không khỏi ngứa nghề, muốn thử kỹ thuật của mìnhxem thiên hạ còn ai chịu nổi không ?Giả tỷ không có thuốc của Hà Dịch Thủ mà nội lực Quy Tân Thụ lại cao thâmhơn cả sư phụ của mụ là Viên Thừa Chí, thì thứ Mông hãn dược tầm thường lấy ởtrong tay bọn ngự tiền thị vệ chẳng làm gì được lão.
205 Quy nhị nương tức giận đáp :- Các ngươi giở những trò dùng muội hương, hạ thuốc mê để ám toán người ta thì chỉ là quân tiểu tặc vô liêm sỉ, không đáng hỏi tên lão nương.
206 Vi Tiểu Bảo nói :- Phải rồi ! Ngô Tam Quế là. . . Gã đột nhiên dừng lại vì nghĩ tới nếu mình buột miệng nói hết câu để chiếm phần tiện nghi thì tất làm cho sư phụ phải bực mình.
207 Quy nhị nương đã biết Trần Cận Nam là người túc trí đa mưu, liền quay lại chờ xem ông bảo sao ?Trần Cận Nam nói tiếp :- Hiền phu phụ võ nghệ cao cường, hiện nay không ai địch nổi, nhưng nhị vị vào sâu hiểm địa, lại lâm vào tình trạng địch nhiều mà ta ít.
208 Trương Dũng trở gót ra khỏi thư phòng. Vi Tiểu Bảo dặn theo :- Trương huynh đệ phái nhiều gia nhân chuẩn bị món ăn đầy đủ cho thật mau lẹ, chớ có chậm trễ.
209 Vua Khang Hy vừa lắc đầu vừa cười đáp:- Việc hành quân xuất trận không phải trò đùa. Ngươi cứ ở trong cung bầu bạn với ta là được. Vả lại chuyến này ta phái đi toàn là quân tướng Mãn Châu, e rằng bọn chúng không tâm phục để ngươi điều động.
210 Quy nhị nương nói:- Ai mượn ngươi giúp đỡ? Chỉ cần đưa bọn ta đến gặp Hoàng đế rồi lập tức ngươi được buông thạ Những việc về sau không lien can gì đến ngươi.
211 Vua Khang Hy nghe Vi Tiểu Bảo ba hoa không nhịn được, mắng thầm trong bụng:- Con mẹ nó! Cái gì mà tranh sáng cùng Gia Cát Lượng, trung nghĩa sánh Quan Vân Trường?Ngài lại nghiêm giọng quát lên:- Ngươi khôn hồn thì đem hết mọi việc từ đầu tới cuối nhất nhất cung xưng.
212 Đa Long cho là Hoàng thượng quá thương Vi Tiểu Bảo không dành cho thích khách một cơ hội nào gia hại được gã. Vi Tiểu Bảo cũng dập đầu tâu:- Nô tài dù tan xương nát thịt cũng không đủ báo đáp ơn đức của Hoàng thượng trong muôn một.
213 Đa Long cười đáp:- Người khác chẳng hợp thức thì không được còn Vi huynh thì tha hồ. Lão biết tổng quản thái giám ở trong cung muốn lấy lòng Vi Tiểu Bảo, không để ai ra vào gian phòng này.
214 Đào Hồng Anh liền ưng chịu ngaỵ Mụ mặc phục trang cung nữ nên đứng cạnh Công chúa không ai nghi ngờ gì hết. Công chúa lại lớn tiếng hô:- Khiêng kiệu ra đi!Mấy tên thái giám khiêng kiệu ở phía trước lại lách qua khe cửa chuồn vào trong, cùng mấy tên khiêng ở phía sau liền nâng đòn kiệu lên lùi lại mấy bước rồi khiêng đi.
215 Trần Cận Nam ngần ngừ đáp:- Chỉ sợ bọn họ không chịu. Vi Tiểu Bảo cười nói:- Chúng ta là quan binh, không lấy của nhà giầu thì lấy của ai?Gã nói rồi nhảy xuống ngựa cầm chiếc vòng đồng trên cửa giật mạnh mấy cái cho bật lên những tiếng leng keng.
216 Vương Tiến Bảo vừa nói vừa xoay mình đi ra. Vi Tiểu Bảo rất đỗi bồn chồn, chạy theo níu áo la lên:- Vương tam ca! Tam ca hãy đưa tiểu đệ đi theo. Đột nhiên gã thấy một bàn tay to tướng nắm lấy đầu gã.
217 Hồng giáo chủ cười nửa miệng nói:- Thế là hay lắm!Đột nhiên lão lớn tiếng quát hỏi:- Lục Cao Hiên! Tay trái ngươi cầm cái gì vậy?Lục Cao Hiên lùi lại hai bước, ấp úng đáp:- Không.
218 Hồng giáo chủ lại la lớn:- A Thuyên! Nàng hãy coi ta thu thập hai tên phản tặc này ngay tức khắc. Nàng hãy hạ sát bốn con tiểu tiện nhân đó trước đi. Chỉ để sống một mình tên tiểu tặc kia.
219 Nhưng mở rương sắt của Hồng giáo chủ tìm kỹ hồi lâu vẫn không thấy hai con xúc xắc của Vi Tiểu Bảo. Nguyên lúc Lục Cao Hiên xục xạo trong người gã thấy hai con xúc xắc đã liệng đi rồi.
220 Song Nhi nói tới đây vành mắt đỏ hoe. Vi Tiểu Bảo vỗ vai thị an ủi:- Hảo Song Nhi! Mấy bữa nay chẳng một lúc nào ta không nhớ tới cộ Gã nói mấy câu này bằng cả tấm lòng thành thực chứ không phải khẩu thị tâm phị Tuy những ngày gã ở trên Thông Cật đảo rất thảnh thơi nhàn hạ, nhưng trong lòng gã luôn nhớ tới A Kha và Song Nhi.