141 Một tên cung nữ liền lấy chén Thanh hoa rót Toan mai thang vào, haitay bưng lên trước mặt công chúa. Công chúa múc một thìa uống nếm. Cô thở phào một cái ra chiều khoankhoái nói:- Không ngờ thành Trịnh châu nhỏ bé này mà cũng làm được nước đá.
142 Bây giờ Vi Tiểu Bảo lại được nghe công chúa xưng hô mình như vậy, bấtgiác lòng gã nổi lên một mối bâng khuâng khôn tả. Công chúa càng dịu giọng hơn:- Quế tướng công! Tướng công buông tha cho nô tài đi thôi.
143 Ngô ứng Hùng nghe Vi Tiểu Bảo nói vậy không khỏi ngấm ngầm tứcgiận, bụng bảo dạ:- Giang sơn nhà Đại Thanh đều do một tay gia gia ta đem lại cho nhà Vua.
144 Dương Dật Chi nghe tiếng Vi Tiểu Bảo hô đột nhiên muốn ngồi nhỏm dậy,nhưng người y vừa ngóc lên lại té xuống liền. Quần hùng nhìn thấy thảm trạng của Dương Dật Chi đều nẩy lòng phẫn khích,bụng bảo dạ:- Tên này làm chó săn cho Hán gian, đáng lý chẳng có chi phải thương tiếc,nhưng cha con Ngô Tam Quế đối với kẻ thuộc hạ trung thành mà hạ độc thủ nhưvậy thì lòng dạ hiểm ác của hắn đến mực nào, không cần hỏi cũng biết.
145 Hãn Thiếp Ma thấy Vi tiểu bảo ngồi thừ ra ngẫm nghĩ chẳng nói năng gì ,mặt lộ vẻ kém vui , liền hỏi :- Chẳng hay tiểu vương gia có điều chi chỉ giáo?Vi Tiểu Bảo đứng dậy , miệng hậm hực :- Con mẹ nó ! Ta còn có có điều chi chỉ giáo ? Phụ vương có làm Hoàng đếthì sau này ca ca ta lên thừa kế ngôi báu , ta bất quả là một tên thân vương điệnhạ cũng chẳng thú gì ?Hãn Thiếp Ma tỉnh ngộ tiến đến bên Vi Tiểu Bảo khẽ đáp :- Vương tử của tiểu nhân đã là bạn thân của tiểu vương gia, vậy tiểu nhân trởvề sẽ trình bày ý nghĩ của tiểu vương gia với ngài là xong việc.
146 Vi Tiểu Bảo hỏi :-Té ra là thế. Chắc ngày trước Vương gia chinh đông tây phạt,nam tảo bắc tần, lập nhiều công lao hạn mã nên đã dùng những thứ binh khí nàytung hoành trận địa.
147 Vi Tiểu Bảo nghe đến bốn chữ "hủy thi diệt tích" thì nghĩ thầm trongbụng:- Cái đó ta làm dễ như chơi, chẳng khó khăn gì. Chỉ trong khoảnhkhắc là tên rậm râu xứ Mông Cổ sẽ biến thành một vũng nước vàng.
148 Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:- Tên tiểu Hán gian này thật là lanh trí. Gã chỉ cười mà không đáp. Ngô ứng Hùng cười nói:- Về việc tiền bạc Vi huynh đệ bất tất phải quan tâm.
149 Ngô Tam Quế nói:- Bữa nay Vi huynh đệ giúp giùm tiểu vương trong cơn hoạn nạnnày là chuyện tày đình, không thể dùng vàng bạc, châu báu để tạ ơn được. Cóđiều huynh đệ thống lãnh quan binh khá nhiều, cần phải có gì để lấp miệng chúngvà để tỏ chút lòng thành của tiểu vương.
150 Vi Tiểu Bảo tỏ vẻ khó chịu hỏi:- Hạ tổng binh chỉ tìm cớ thoái thác, trong vụ này có điều chi bíẩn? Phải chăng tổng binh còn muốn dở trò mạt cưa mướp đắng để lừa gạt bảnnhân? Tổng binh cứ đem y ra đây cho bản nhân coi, thử xem bản nhân có giảiquyết được không?Gã thấy ý trung nhân bị bắt và lâm vào tình trạng dữ nhiều lành ít, nên trongdạ rất đỗi bồn chồn, thốt ra những câu cạn tàu ráo máng.
151 Hạ Quốc Tương khom lưng nói:- Đại nhân nói giỡn mà thôi. Tiểu tướng đâu dám có ý nghĩ nhưvậy?Vi Tiểu Bảo đáp:- Tổng binh nói dùm với vương gia cho là bản nhân rất băn khoăn về thươngthế của lão nhân gia.
152 Vi Tiểu Bảo luống cuống đáp:- Dạ dạ!Hai chân gã nhủn ra ngồi phệt ngay xuống. Nước trà trong chung đổ ra làmướt một mảng vạt áo. Đàn ông thiên hạ thấy mặt người đẹp thường lâm vào tình trạng hồn lạcphách xiêu, nàng được chứng kiến nhiều rồi nên không để ý.
153 Vi Tiểu Bảo nói:- Khi tại hạ còn ở Lệ Xuân viện thường nghe người ta nói nhữnggì: "Hoa chúc động phòng đầy hỷ khí, đêm đêm thay đổi mặt tân lang". Tại hạchẳng thấy chi là không hay cả.
154 Vi Tiểu Bảo và Trần Viên Viên vừa nghe thanh âm Ngô Tam Quế sắc mặtđã tái mét, cắt không còn giọt máu. Còn vị lão tăng vẫn thản nhiên tựahồ không nghe thấy gì.
155 Trần Viên Viên nghe những tiếng choang choảng của khí giới hai bên đụngnhau mà phát khiếp. Nàng ngửng đầu trông lên thì thấy Lý Tự Thành, NgôTam Quế chợt nhảy lên cao, chợt hụp xuống thấp, chiến đấu cực kỳ ác liệt.
156 A Kha giậm chân gắt lên :- Ta không nhận ! Ta không nhận ! Ta không cha không mẹ, cũngchẳng có sư phụ nữa. Vi Tiểu Bảo nói :- Sư tỷ có tiểu đệ đây là chồngA Kha phẫn nộ đến cực điểm lượm hòn đá nhằm liệng vào gã.
157 Vi Tiểu Bảo nói :- Phải rồi ! Chúng ta trà trộn vào chốn giang hồ ăn cơm hớt thiênhạ, dù trộm cắp lừa gạt cũng không sao, nhưng chẳng thể đắc tội với hảo bằnghữu.
158 Vi Tiểu Bảo nhìn vết bài trên bàn, gieo thò lò xuống thành năm điểm. Nhà cái lấy bài trước tiên là một cặp Thiên Bài. Lão lùn mập rútđược một con Trường tam và một con Bản đăng.
159 Lý Tự Thành đến trước mặt Vi Tiểu Bảo, đập mạnh cây thiền trượng xuốngđất, lớn tiếng quát:- Đã là bậc đại trượng phu phải biết điều ân oán phân minh. Bữa trước sưphụ ngươi đã tha mạng cho ta thì nay ta cũng tha mạng cho ngươi.
160 Vi Tiểu Bảo cười nói:- Tổ bà nó! Mấy tên chó chết vừa rồi đánh bạc thua tiền còn cãicối. Ngô đại cho cho chúng nó nếm mùi đau khổ tức là giáo huấn bọn chúng từnay đánh bạc phải theo đúng quy luật.