81 Trừng Quang phương trượng nói:- Té ra là thế! Nhưng này tiểu thí chủ! Tục ngữ thường nói: "Ngày nghĩ làm sao, đêm chiêm bao làm vậy". Chuyện mộng ảo mơ hồ, chẳng nên tin là thực.
82 Hoàng Phổ Các thấy Trừng Quang đai sư trầm ngâm không lên tiếng liền cười nói:Dù trong chùa Thanh Lương có mấy vị nương tử xinh đẹp thì để mọi người chiêm ngưỡng dung nhan, âu cũng là một phen được hưởng nhãn phúc rất sâu xa.
83 Trừng Quang phương trượng hỏi:- Ngươi đi mời Hoàng Phố tiên sinh vào đây. Chúng ta có điều muốn thỉnh giáo. Vi Tiểu Bảo xen vào :- Hoàng Phủ Các là người giảo hoạt, e rằng không hỏi được chuyện gì ở nơi hắn.
84 Thị nói cau này rồi không dằn được mối xúc động, hai hàng châu lệ đầm đìa. Vi Tiểu Bảo ngẩn người ra hỏi:- Cô ngốc kia ! Vụ này làm sao mà phải khóc lóc?Song Nhi nghẹn ngào đáp :- Tam thiếu nhưng đã đem nô tỳ tặng cho tướng công.
85 Ngọc Lâm chậm rãi nói :- Những mối oan nghiệt trên thế gian phải tìm đường hoá giải chứ mong trốn tránh thì không được đâu. Ðã có nhân kia là sinh quả nọ.
86 Ðầu đà nhả kình lực rất nhẹ vì hắn sợ Vi Tiểu Bảo chịu không nổi. Tay hắn vừa chạm vào vai gã thì thấy gã tiện đà phóng chưởng đánh ra. Kình lực của Vi Tiểu Bảo tuy yếu ớt nhưng hắn đã sử dụng chiêu "Phong hành thảo yến".
87 Song Nhi nghiêng mình né tránh, chiêu đầu Uỷ Tôn giả chụp không trúng, nhưng chiêu thứ hai thì không thoát được nên bị hắn nắm cổ kéo lại. Lại nghe thấy mười tám nhà sư Thiếu Lâm đồng thanh niệm:- A Di Ðà phật ? A Di Ðà phật ? Thiện tai ? Thiện tai ? Uỷ Tôn giả ? Tôn giả là anh hùng hảo hán tiếng tăm lừng lẫy trong võ lâm mà làm khó dễ cho con nít, há chẳng để thiên hạ cười cho ư ?Các nhà sư nói mấy câu này đầy vẻ hoà bình mà Vi Tiểu Bảo tưởng chừng bị tức ngực hơi thở không thông.
88 Vi Tiểu Bảo đáp :- Chúng vị đại hoà thượng ! Các vị đã vì tại hạ mà phải chịu một phen tâm khó hiện tại hạ cảm kích vô cùng ! Xin các vị nhận một lạy này của tại hạ để tỏ chút lòng tri ân.
89 Vi Tiểu Bảo vừa nghe thanh âm đã nức lòng hởi dạ , buột miệng reo lên :- Trời ơi ? Hiền thê đã đến đón ta. Song Nhi đang cùng bọn hán tử chiến đấu liền dừng tay lại.
90 Phương Di mỉm cười nói :- Hảo đệ đệ ? Ta mong rằng ngươi đừng coi ta như kẻ nô tỳ là lúc nào ta cũng lấy làm thoả mãn, trong giấc mộng ta vẫn vui cười.
91 Lần này Lục Tiên Sinh viết rất thong thả. lão viết xong gục gặc cái đầu , khẻ đọc lại một lượt. Vi Tiểu Bảo chỉ nghe loáng thoáng những gì "Thần Long đảo".
92 Hán tử đọc một câu rồi mọi người đọc lại câu đó. Vi Tiểu Bảo cười thầm bụng bảo dạ:- Vụ này có khác gì hoà thượng niệm kinh ? Sao họ lại bảo là bảo huấn của giáo chủ ?Mọi người niệm xong đồng thanh hô :" Bảo huấn của giáo chủ,Thời khắc ghi vào lòng.
93 Hồng phu nhân giật mình kinh hãi, đang ngồi nhảy vọt lên, hai tay vỗ vào nhau đánh " chát" một tiếng. Hơn hai chục thanh niên áo xanh chống kiếm đứng cản trở trước mặt Thanh Long sứ.
94 Lục Tiên Sinh lại hỏi :- Vô Căn đạo trưởng ? Ðạo trưởng có cao kiến gì không ?Vô Căn đạo lớn tiếng đáp :- Như thế cũng phải, Hồng giáo chủ nguyên là một vị lão huynh đệ của chúng ta.
95 Hồng phu nhân lại nói :- Bạch Long sứ cùng Lục Cao Hiên và Bạn Ðầu Ðà hãy chờ lại một chút. Còn các vị kia có thể rút lui. Vô Căn đạo nhân, Hắc Long và Hoàng Long sứ ba người thi lễ xong lui ra.
96 Hồng An Thông mĩm cười hỏi lại :- Sao lại không phải đại anh hùng ? Bản tòa đặt tên gì cho được bây giờ ? À phải rồi, bản tòa dùng hai ngón tay ấn vào lông mày.
97 Vi Tiểu Bảo cười nói :- Hoàng thượng sai ta đi làm sứ mạng rất khẩn yếu, lật đật về tâu trình nên chưa kịp thay áo. Gã thị vệ đáp :- Dạ dạ. Quế công công ánh hồng đầy mặt, chắc là việc đương sai đã được như ý.
98 Công chúa thẹn quá hoá giận, lớn tiếng thoá mạ:- Tên thái giám chết băm chết vằm kia, mi cười gì vậy?Nàng vươn tay nắm lấy tay gã kéo ra. Vi Tiểu Bảo mà chống lại thì công chúa không nắm chặt được, nhưng nô bộc đối với chủ nhân, khi nào dám vô lễ.
99 Vi Tiểu Bảo đấm mấy quyền nữa, công chúa lại bật lên tiếng cười khì khì. Vi Tiểu Bảo lấy làm lạ tự hỏi:- Ta đánh mạnh thế mà sao thị không khóc mà lại cười?Gã liền rút đao truỵ thủ ở bàn chân ra, chỉ vào cổ nàng.
100 Công chúa cười khanh khách đứng dậy nói:- Ðược rồi. Vậy ca ca dìu tiểu muội đưa về phòng. Tiểu muội bị đòn đau quá không đi được nữa. Vi Tiểu Bảo đáp :- Ta không dìu.