221 Nhưng lúc này gã thấy sư phụ sắp chết đến nơi. Tấm lòng thương yêu cùng nhân từ của sư phụ chất đầy trong ngực gã. Gã tha thiết với sư phụ đến trình độ tự hận mình chẳng thể chết thay cho ông được.
222 Phong Tế Trung đã không giấu diếm gì Vi Tiểu Bảo nữa. Miệng hắn cũng đổi cách xưng hô, kêu gã bằng Vi đô thống, còn đối với Tổng đà chúa hắn kêu thẳng tên Trần Cạn Nam.
223 Trịnh Khắc Sảng càng nghe Vi Tiểu Bảo nói, món nợ càng lên cao. Hắn nghĩ thầm:- "Gã bán cả người chết, nếu kể từ cao tổ, tằng tổ, cao tổ nhưng nhưng, tằng tổ nhưng nhưng cũng đem bán thì đành chịu chết.
224 Mọi người nghe cô la hoảng đều nhìn ra biển thì không thấy tông tíchcon thuyền lớn đậu ở ngoài bãi đâu nữa. Ai nấy giật mình kinh hãi, vậnhết mục lực nhìn tận đằng xa, chỉ thấy làn nước biếc mông mênh đến tận chân trời.
225 Vi Tiểu Bảo nghe tới đây bất giác nở mày nở mặt, lớn tiếng reo:- Hay lắm! Hay lắm! Ta chịu về Bắc Kinh ngay tức khắc để uốngchung rượu mừng của Hoàng thượng.
226 Công chúa hỏi:- Nếu Hoàng đế ca ca phái ngươi đổ nước tiểu, quét chuồng ngựathì sao?Vi Tiểu Bảo tức giận đáp:- Ta cũng chịu, nhưng hàng ngày phái nàng làm thay.
227 Vi Tiểu Bảo cả mừng lên tiếng chửi đổng:- Con mẹ nó! Thằng cha Thi Lang làm gì mà kỳ vậy? Hắn ngồi chiếnthuyền của Đài Loan tới đây truyền chỉ là nghĩa làm sao?Tô Thuyên đáp:- Chắc Thi tướng quân gặp bọn Thủy quân của Đài Loan.
228 Lâm Hưng Châu kể tiếp:- Lúc đó bầu trời mây kéo đen nghịt. Sóng biển nhô lên như từngtrái đồi đập vào thuyền. Mưa to gió lớn khiến cho mọi người đều ướt sũng.
229 Lâm Hưng Châu kể tiếp:- "Ngày 22 tháng 11, quân ta trèo lên mặt tường nhất tề bắn súng lớnvào làm sạt một góc thành. Chòi gác mặt đông và mặt tây cũng bị phá vỡ.
230 Thi Lang vội đáp:- Ngũ Tử Tư là một bậc đại anh hùng, đại hào kiệt. Khi nào ty chức dám sobì? Có điều Ngũ Tử Tư toàn gia bị nạn rồi một mình trốn đi. Sau y đem quân vềbáo cừu tuyết hận.
231 Vi Tiểu Bảo hỏi:- Còn một việc lớn, tướng quân đã chuẩn bị chưa?Thi Lang hỏi lại:- Ty chức không hiểu còn đại sự gì?Vi Tiểu Bảo cười đáp:- Chuyến này tướng quân bình trị Đài Loan, công lao không phải là nhỏ.
232 Một hôm thuyền tới Đường Cô, Vi Tiểu Bảo cùng Sách Ngạch Đồ lên bờ,qua Thiên Tân về đến Bắc Kinh. Vi Tiểu Bảo vào đến cửa thành, tưởng chừng như đã qua một đời người.
233 Vi Tiểu Bảo thấy giọng nói và vẻ mặt của Đa Long đối với mình vừa rachiều thân thiết, vừa tỏ vẻ thành thực hâm mộ. Gã lại biết lão là một hántử thẳng thắn, không quen làm bộ giả dối, bao nhiêu nỗi lo âu sợ hãi trong lòngđều tiêu tan hết.
234 Hai tên quân La Sát ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu viên tướng quân nhỏtuổi nhà Thanh này dở trò gì, chúng theo lời gieo xúc xắc xuống. Mộttên gieo được bảy điểm, một tên gieo được năm điểm.
235 Mấy trăm binh tướng La Sát vừa bò ra khỏi đống gỗ đá thì đột nhiênnghe những tiếng đoàng đoàng vang dội từ dưới lòng đất tung lên. Bọn này người thì bị hất tung lên cao đến mười mấy trượng, kẻ bị đứt đầu gãychân, máu thịt tan tành bắn tung tóe.
236 Hắc Long Giang tướng quân là Tát Bố Tố cả giận, thân hành đốc suấtquan quân đánh thành. Trên mặt thành hàng loạt súng bắn xuống. Tát Bố Tố trúng đạn ngã ngựa.
237 Bên ngoài quan ải, khắp nơi mọc đầy những cây tùng, cây sam. Cả một giảiven sông Ngạch Nhĩ Cổ Lạp chi chít rừng rậm. Cây cao ngất trời hàngtrăm năm không biết bao nhiêu mà kể.
238 Vi Tiểu Bảo đáp:- Liệng súng lên đi!Cửa động lấp loáng ánh bạch quang. Một thanh mã đao quăng ra. Tiếp theomột vùng lửa cháy nhô lên. Nguyên tên quân La Sát này đầu tóc đang bị cháy đỏ hồng.
239 Vi Tiểu Bảo tức mình thóa mạ:- Tổ bà nó! Thằng cha á Nhĩ Tử Kê gì đó quả là quỷ kế đa đoan. Lần sau còn gặp hắn phải xét kỹ mới được. Văn kiện bí mật hắn dấu ở chỗ nào?Đông Quốc Cương đáp:- Bọn người La Sát đầu hàng trước khi vào triều kiến Hoàng thượng dĩ nhiênđã bị bọn Ngự tiền thị vệ lục soát trong mình rất kỹ.
240 Đông Quốc Cương cất tiếng thóa mạ:- Tổ bà nó! Bọn quỷ La Sát thật là xảo quyệt! Mới bước đầu mìnhđã mắc hợm. Chúng bảo mỗi bên đem đi hai trăm sáu chục tên vệ binh, mình quênkhông hỏi kỵ binh hay bộ binh.