241 Dưới Trường Bạch sơn quanh năm tuyết đọng có một sơn cốc, tên gọi Bất Hàm cốc, Bất Hàm cốc cũng chính là một trong tứ đại tuyệt địa của võ lâm, hai mươi năm trước, có một tuyệt đỉnh cao nhân thân phận bí ẩn đến đây ẩn thân, tự xưng là Bất Hàm cốc chủ, từ đó về sau, mười sáu lộ võ lâm ở Quan Đông đều chịu sự khống chế của Bất Hàm cốc.
242 Trên mặt bàn đã ngổn ngang một đống vò rượu, chúng đều đã trống rỗng. Trước đây khi hắn thấy người khác như con ma men ngồi uống rượu một mình thì cứ cảm thấy rất buồn cười, hiện giờ cuối cùng hắn cũng hiểu, con người vì sao thích mượn rượu tiêu sầu, càng thấu hiểu vì sao khi rượu vào đã sầu càng thêm sầu.
243 Phi Phượng, có nàng ở đây thì tốt rồi!Hắn đột nhiên vô cùng khát vọng được nhìn thấy Bàn Phi Phượng, mỗi khi nghĩ về Phi Phượng khuôn mặt hắn đều nổi lên ý cười ngọt ngào.
244 Hai mắt Mạc Trầm Quang chợt lóe lên. -Mạc Trầm Quang, ta còn tưởng rằng chỉ có Hắc Bạch Phán Quan mới thích khi thiện sợ ác, ỷ mạnh hiếp yếu, thì ra ngay cả Bài Vân Chưởng ngươi cũng không khác gì!Hai mắt Mạc Trầm Quang trở nên âm lãnh:-Sở Phong! Ngươi diệt môn Chấn Giang Bảo, bức tử Hoàng Phủ trưởng lão, Bài Vân Chưởng ta hôm nay sẽ vì võ lâm trừ hại!Nói xong chậm rãi giơ lên tả chưởng.
245 Tiêu Dao Tử nói:-Không ngờ tiểu tử ngươi khi trở nên tàn nhẫn thì ngay cả ta cũng gần như không đỡ được. -Đại ca đừng pha trò, đến cả y phục của người khác ta cũng còn không chạm được!Sở Phong nhớ tới lúc mình cố gắng như thế nào cũng không thể chạm tới Thiên Ma Nữ, không nhịn được chán nản than thở một tiếng.
246 Mình đang nằm tựa bên một tảng đá cạnh dòng suối, dòng suối chảy qua ngay sát bên, trong suối nước in bóng một thân ảnh, một bộ thải y màu vàng nhạt, phong thái mạn mỹ, Sở Phong mới vừa tỉnh rượu nên nhìn không rõ lắm, mới định thần nhìn kỹ thì cảm thấy thân ảnh mạn mỹ này hình như đã từng gặp qua ở đâu, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.
247 -Thần Thủy cung chủ này cũng không tệ, lần sau nếu thiếu bạc thì cứ treo mộc lệnh rồi xin cô ta mới được!Đang muốn rời khỏi đây, phía sau bỗng vang lên tiếng gọi:-Tiểu tử, thì ra ngươi trốn tận đến chân núi Thái Sơn?Sở Phong quay đầu lại nhìn, chính là Tiêu Dao Tứ Sửu cùng nhóm người thuyền gia.
248 Sở Phong vội hỏi. -Là gái đúng không?Thuyền gia nhìn qua lão nông phu: "Là gái!" Lão nông phu nói xong nhìn qua thương nhân,"Là gái" Thương nhân nói xong nhìn qua tiểu thương,"Là gái!" Tiểu thương nói xong lại nhìn qua thuyền gia.
249 Sở Phong sau khi trải qua cơn say bí tỉ đến ba ngày thì tâm tình nhìn chung cũng bình phục được rất nhiều, hắn quyết định lên Thái Sơn du ngoạn, dù sao thì hiện tại cũng đang ở ngay chân núi Thái Sơn rồi.
250 -Mạch tượng của công tử mặc dù đập khá nhanh nhưng cũng không có điều gì khác thường, không biết bệnh chứng thế nào?Thượng Quan Y Tử thu hồi ngọc chỉ, thanh âm uyển chuyển thanh nhã tựa như hoàng anh xuất cốc.
251 -Công tử dừng lại đi!Sở Phong dừng lại đột ngột khiến Thượng Quan Y Tử đứng không vững, cả người bị nhào về phía trước, oa! Phía trước chính là vách núi vực sâu, Thượng Quan Y Tử thất thanh la lên, Sở Phong sợ quá vội đưa tay ra, nhẹ nhàng đỡ lấy bờ eo mỏng manh của nàng, vẻ mặt áy náy nói:-Tại hạ nhất thời lỗ mãng, không có làm cô nương sợ chứ.
252 -Cô nương xem tấm bia đá này đi, mặt trên khắc là văn tự gì vậy?Thượng Quan Y Tử kinh ngạc nói :-Đây là chữ Tần triện, cũng là chữ Tiểu Triện!-Chữ Tiểu Triện? Chẳng lẽ đây là tấm bia đá Tần Thủy Hoàng lập vào năm đó lúc phong thiện? Mặt trên khắc cái gì thế?Thượng Quan Y Tử bắt đầu đọc lên:-Hoàng đế lên ngôi, lập ra phép tắc rõ ràng để cho thần dân thiên hạ thuân theo.
253 -Công tử không cần canh giữ làm gì, đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải lên núi hái thuốc!Sở Phong hỏi:-Vì sao hôm nay cô nương không hái nhiều thêm một ít?Lan Đình nói :-Lần này ta chỉ thử nghiệm dược tính trước, vả lại thôn dân rất đông, khó có thể hái đủ cho một lần, huống hồ có một số thảo dược cần phải hái rồi nấu ngay!-Thì ra là thế!-Công tử đã lao lực cả một ngày, cơm lại còn chưa ăn thế không đói bụng sao?Sở Phong ưỡn ngực, thản nhiên nói:-Người tập võ như ta cho dù mười ngày mười đêm không ăn không uống cũng không thành vấn đề, huống chi chỉ có một ngày nửa ngày.
254 -Thuật lại, thợ mộc Lỗ Ban đối với đệ tử rất nghiêm ngặt, hắn thấy có một đồ đệ tên Thái Sơn, tài nghệ cứ mãi không tiến bộ, vì vậy liền đuổi Thái Sơn ra khỏi 'Ban môn'.
255 Lan Đình cười nói:-Thấy công tử lúc nào cũng vẽ cái gì đó trên mặt đất, nhưng lại không để cho người khác thấy. Rốt cuộc là công tử vẽ cái gì vậy?Sở Phong cười thần bí, nói:-Rất nhanh cô nương sẽ biết thôi.
256 Thấy Lan Đình đang xem xét vị trí mọi nơi trong thôn, Sở Phong ngạc nhiên hỏi:-Cô nương, không phải đào giếng ở chính giữa thôn là tốt nhất sao? Như vậy thôn dân sẽ mang nước về thuận tiện nhất.
257 Sở Phong không khỏi khen:-Một cây Mặc lũ tử hào thật đẹp. Cô nương thật sự là bậc thầy về thư pháp, đến dùng bút cũng rất cao nhã!Lan Đình lại lấy ra một tấm lụa trắng trải lên bàn.
258 Đông Tông trưởng lão nói:-Cô nương chính là Thượng Quan Y Tử?Lan Đình gật đầu. -Từ lâu đã nghe danh Y Tử tài trí hơn người, nhưng lại không rành về võ công!Lan Đình nói:-Hay là ta và bốn vị trưởng lão đánh cuộc đi.
259 -Tống Tử Đô?Bốn người nhất thời dừng lại. -Ban ngày ban mặt mà các ngươi dám cướp bóc dưới chân núi Võ Đang, thật là to gan lớn mật!-Ngươi muốn gì?-Để lại bốn cái mạng của các ngươi đi!Tống Tử Đô thản nhiên nói.
260 Sở Phong bảo Lan Đình:-Cô nương đi nói với thôn dân, nói bọn họ không nên tới gần quá!-Công tử. . . -Cô nương, cô còn ở đây thì ta ngay cả nửa phần cơ hội trốn thoát cũng không có đâu!Lan Đình đành đi ra một bên, "Keng!" Sở Phong lần thứ hai rút ra trường kiếm, trong lòng hắn hiểu rõ một điều, thực ra dù Lan Đình có rời đi hay không thì hắn cũng không có lấy nửa cơ hội trốn thoát, vì thực lực hai bên vô cùng cách biệt.
Thể loại: Huyền Huyễn, Kiếm Hiệp
Số chương: 35