261 - Các vị sư tỷ, nguy rồi, nguy rồi!Mọi người lập tức thu kiếm, cùng hỏi:- Diệu Chỉ, có chuyện gì mà hốt hoảng vậy?Đệ tử được gọi là Diệu Chỉ kia nói:- Vừa nhận được tin tức, Sở Phong bị tứ đại trưởng lão Ma Thần Tông giết chết rồi!- Cái gì!Mọi người thất kinh, nhất là Diệu Ngọc, trong lòng nàng bị chấn động mạnh, trường kiếm trong tay gần như rơi xuống mặt đất.
262 Trên núi Võ Đang, Tống Tử Đô đang đứng cùng với đạo nhân che mặt. Đạo nhân che mặt thở dài một hơi rồi nói:- Rốt cuộc hắn cũng chết, Tử Đô, từ nay về sau không còn người nào có thể ngăn trở ngươi lên ngôi vị minh chủ nữa!Tống Tử Đô nhướng mày:- Tiền bối, nhưng đệ tử lại hy vọng Sở Phong không chết!- Hả?- Ta muốn hắn tận mắt thấy khoảnh khắc lúc ta bước lên ngôi vị võ lâm minh chủ!- Tử Đô, đừng có nghĩ vẩn vơ nữa, hiện nay Sở Phong đã chết, mười sáu lộ võ lâm Quan Đông cũng đã rơi vào tay Ma Thần Tông, ta nghĩ bước tiếp theo của Ma Thần Tông nhất định là muốn ra tay với các đại môn phái, chỉ cần bọn họ ra tay với các đại môn phái, lúc đó chính là thời cơ tốt để cho ngươi hiệu lệnh thiên hạ!- Đệ tử đã hiểu!***Trong một gian phòng ở Mộ Dung sơn trang, Mộ Dung đang quỳ gối bên cạnh phụ thân, đầu gối vào lòng phụ thân, nhưng Mộ Dung Trực Đoan vẫn mở to mắt, người đờ ra như khúc gỗ.
263 - Công tử không sao chứ?Sở Phong nhìn xuống người mình, nói:- Chỉ là vết thương ngoài da, không có vấn đề gì! Nhưng mà ngực ta. . . sạo lại có nhiều vết cào cấu như vậy?- Chính công tử cào đấy!Sở Phong ngẩn ra:- Ta tự cào mình?- Công tử còn suýt chút nữa đã móc tim mình ra!- Ta suýt chút nữa đã móc tim mình ra?Sở Phong lại càng hoảng sợ.
264 - Cô nương còn chưa đi ngủ sao?Lan Đình ngẩng đầu lên nói:- Ta muốn đọc sách một chút. . . - Ta hù dọa làm cô nương bị ngất đến ba lần trái lại còn làm cô nương tỉnh táo hơn thì phải! Không biết là sách gì mà khiến cho cô nương say mê đọc đến như vậy?Sở Phong lật bìa sách ra nhìn:- [Hoàng đế nội kinh]? Thì ra cô nương đang đọc y thư!Lan Đình cười cười nhưng không lên tiếng.
265 - Ai nha! Công tử không có việc gì thì tốt rồi, chúng ta còn tưởng rằng công tử đã chết thật rồi chứ! Mấy ngày công tử hôn mê, Thượng Quan đại phu mắt không chợp lấy một chút, miệng không nói lấy một lời, đến cơm cũng không ăn lấy một miếng!- Thượng Quan đại phu cũng đã mấy lần thầm rơi lệ vì công tử, chúng ta đều nhìn thấy!- Đúng vậy, công tử xem mấy ngày nay Thượng Quan đại phu đã gầy đi nhiều rồi!Sở Phong nhìn về nhìn phía Lan Đình, Lan Đình im lặng không lên tiếng, Sở Phong cười với mọi người:- Mọi người không cần lo lắng, là do Thượng Quan đại phu biết có người muốn hại ta, vì thế mới cố ý làm cho ta hôn mê mấy ngày để tránh việc bị kẻ xấu hãm hại, sau đó lại cứu ta tỉnh lại!Chợt có người nói:- Ta mấy hôm nay vẫn thấy quái lạ, y thuật Thượng Quan đại phu cao minh như vậy, làm sao có thể tính sai được, hoá ra nguyên nhân là như thế!Lại có người nói:- Dù sao thì Thượng Quan đại phu cũng là diệu thủ hồi xuân, có thuật khởi tử hồi sinh!Mọi người mỗi người một câu, nhưng tất cả cũng chỉ nói về Lan Đình là Hoa Đà tái thế, Biển Thước chuyển sinh gì gì đó, tất nhiên Sở Phong ở bên cạnh càng thêu hoa dệt gấm, Lan Đình không khỏi trừng mắt liếc Sở Phong, Sở Phong không sợ cũng nhìn lại, vẻ mặt còn thêm đắc ý.
266 Xem ra tay phải của y không chỉ không bị phế bỏ, hơn nữa công lực đã lại càng tiến thêm một tầng- Ha ha ha ha! Thiên Ma Nữ! Ta sẽ nhớ kỹ mái tóc đó của ngươi!Nói rồi bàn tay vạch một cái, "Cheng" xuất ra một đạo thanh phong chém lên tảng đá, lưu lại một vết cắt thật sâu.
267 Theo lệ cũ, mỗi lần Lan Đình tới một thị trấn thì lúc nào cũng chẩn trị các loại nghi nan bệnh chứng cho bách tính địa phương, nếu như là quan to phú thương tới cầu chẩn, tiền khám bệnh sẽ rất cao, nếu như là bách tính thông thường đến xem bệnh thì không chỉ không thu tiền còn sẽ tặng bạc tặng thuốc.
268 - A lô! Các vị chú ý, hôm nay là ngày Thượng Quan đại phu lừng lẫy đại danh tới đây xem bệnh cho mọi người, bà con cô bác có nghi nan tạp chứng gì, trị lâu chưa dứt, mau mau tới chẩn trị, Thượng Quan đại phu diệu thủ hồi xuân, thuốc đến bệnh trừ, đồng thời không hề thu tiền, thực sự là hiếm thấy ở đời, ngàn năm khó gặp, mọi người phải tận dụng thời cơ, qua thôn này rồi sẽ không trở lại nữa đâu!Sở Phong hô xong bèn nhỏ giọng hỏi Lan Đình:- Sao hả? Lợi hại không?Lan Đình cười nói:- Không có lớn tiếng giống như hôm qua!Sở Phong ngẩn ra:- Phải không đó! Vậy ta lại lớn tiếng hơn nữa!Nói xong quả thật gân cổ cao giọng hét lớn, cả con đường cũng bị chấn động.
269 Sở Phong vội vàng hấp tấp mặc vào trường sam, xỏ lại giày, ai ngờ càng gấp thì đôi giày dường như càng khó xỏ, cuối cùng cũng miễn cưỡng nhét được hai chân vào rồi lật đật chạy ra mở cửa:- Y Tử cô nương, sáng sớm ta đã dậy rồi!Lan Đình quả nhiên đứng ngoài cửa, nàng quan sát Sở Phong từ trên xuống dưới, nhịn không được bật cười "Hích hích".
270 Đáng lẽ thạch sư tử to lớn như vậy thì thông thường cũng chỉ cho phép hoàng thất đại quan trang hoàng, thị tộc thông thường thì cho dù có cao quý hiển hách như thế nào cũng không được bài trí, nhưng hai con sư tử này của Đường môn là do triều đình ngự ban, đã có mấy trăm năm lịch sử, đủ thấy rõ địa vị hiển hách đặc biệt của Đường môn tại Thục trung.
271 Đường Ngạo vừa thấy là Thái quân đi ra vội bước lên phía trước dìu bà rồi thưa:- Thái quân thân thể bất an, sao lại ra ngoài này?Những đệ tử Đường môn khác vội vàng thu hồi đao kiếm, khom mình hành lễ.
272 Sở Phong hơi ngẩn người, Thái quân thu lại dáng tươi cười, nói:- Sở công tử, chuẩn bị kỹ chưa?Nói xong Ô Mộc trượng trong tay chống một cái lên mặt đất, mặt đất lát đá cẩm thạch cứng rắn vậy mà bị khiến cho nứt ra mấy khối, đủ thấy công lực cực kỳ hùng hậu.
273 - Hèn chi vừa rồi Thượng Quan tỷ tỷ dọc đường cứ hay đãng trí, thì ra là vì nhớ Sở đại ca. . . Lan Đình vội vàng trừng mắt với Vô Song, Sở Phong lại cười hì hì nói:- Ta cũng nhớ Thượng Quan tỷ tỷ của của Vô Song tiểu thư lắm chứ.
274 - Vì sao?Vô Song quay đầu hỏi Lan Đình:- Tài học của Thượng Quan tỷ tỷ là nhất, chắc chắn sẽ biết!Lan Đình khẽ cười nói:- 'Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai', chắc là nó có quan hệ với câu thơ này rồi.
275 - Hương Chi, mau rót rượu cho mọi người!Hương Chi liền cầm bình rượu rót đầy ly cho mọi người. Sở Phong nâng ly đưa lên mũi ngửi, cảm thấy trong hương rượu nồng còn thoang thoảng mùi hoa vải, vô cùng đặc biệt, không nhịn được ngửa đầu uống cạn, rượu vào đến miệng càng thêm mát dịu, còn mang theo một chút vị chua chua ngọt ngọt, không khỏi khen một câu:- Rượu ngon!Vô Song trừng mắt nói:- Sở đại ca, chúng ta còn chưa đối, sao huynh đã lén uống trước rồi?Sở Phong ủy khuất nói:- Ta là người vừa thấy rượu là thèm rồi, không khống chế được mới lén uống trước.
276 Vô Song tròn mắt. Thái Quân nói:- Vế đối của ta là: Nhất môn công khanh trường!- Hay!Vô Song vỗ tay khen. - Đường môn chúng ta cha truyền con nối công, khanh, trường, vế của Thái Quân 'Nhất môn công khanh trường' không chỉ chỉnh, mà còn chính xác cực kỳ, suy nghĩ của Thái Quân quả thật là thấu đáo!Mọi người cười vui vẻ, Sở Phong nói:- Vô Song muội, bây giờ không có ai có thể đỡ cho muội rồi, muội hãy đối lại một câu xem?Vô Song bĩu môi nói:- Huynh nghĩ muội không đối được hả, nghe đây, vế dưới của muội là: Ngũ tạng Tỳ Phế Thận!Sở Phong ngạc nhiên nói:- Ngũ tạng sao chỉ có tỳ, phế, thận? Vậy còn tim, gan, đâu?Vô Song không chút hoang mang nói:- Người này là người không có tim, gan!Mọi người cười rộ lên, Sở Phong nói:- Nếu Vô Song muội đã đối như vậy, ta cũng muốn đối một câu nữa!- Thật á?- Ngũ sắc Thanh Hoàng Xích!- Không được, ngũ sắc là xanh, vàng, đỏ, trắng, đen, còn thiếu trắng đen mà?Vô Song kêu lên.
277 - Được, vậy ta sẽ lấy một khúc [Tương Tiến Tửu](1) trợ hứng cho các vị!Nói xong phi thân rời khỏi bàn tiệc, "Cheng" tay phải rút ra trường kiếm cổ, trường kiếm chỉ thẳng lên trời, rồi ngâm:"Bạn chẳng thấy, nước sông Hoàng trên cao đổ xuống, chảy ra khơi cuồn cuộn chẳng quay về.
278 - Thái quân có phải cảm thấy tứ chi có cảm giác cứng đờ, sáng sớm càng rõ ràng hơn, sau đó hoạt động cũng vì thế mà chậm lại?Thái quân gật đầu nói:- Đúng vậy! Sáng sớm thức dậy cảm thấy rất không nhanh nhẹn?- Đây là hiện tượng 'Thần cương'(*)!(*):Là một biểu hiện lâm sàng của bệnh phong thấp viêm khớp- Thần cương?Vô Song nói chen vào:- Thái quân xưa nay thân thể cường tráng, sao lại như vậy được?Lan Đình nói:- Thái quân dù gì tuổi tác cũng đã cao, khí huyết có phần bị suy nhược, lại thêm gặp thời tiết thay đổi, vì thế huyết mạch đình trệ, tay chân không nhanh nhẹn!Thái quân cười nói:- Ta đã nói thân này già rồi, thắt lưng có bị nhức mỏi cũng là hợp lẽ thôi, mà nha đầu Vô Song kia cứ hay sốt sắng cả lên, đâu cần phải kinh động Y Tử đích thân đến đây!Vô Song vội vàng hỏi:- Thượng Quan tỷ tỷ, chứng bệnh đó thì trị liệu thế nào?Lan Đình nhất thời trầm mặc, Thái quân nói:- Y Tử cứ nói đừng ngại, không cần phải cố kỵ gì cả!Lan Đình nói:- Tuổi già khí suy, đó là quy luật của vạn vật, cũng không cần quá để ý làm gì, Thái quân chỉ cần thường xuyên thư giãn gân cốt một chút, bệnh trạng cũng sẽ tự thuyên giảm!Thái quân cười nói:- Đó chẳng phải quá đơn giản rồi sao, mỗi ngày ta múa trăm trượng là được rồi.
279 Trước tiên hắn khom người hướng Thái quân nói:- Cô Tô Mộ Dung ra mắt Thái quân!Thái quân gật đầu nói:- Mộ Dung, phụ thân cậu có khỏe không?- Gia phụ vẫn tốt, Thái quân có lòng!Mộ Dung lại hướng Đường Ngạo, Đường Chuyết chắp tay nói:- Đường huynh, Mộ Dung có lễ!Đường Ngạo, Đường Chuyết cũng chắp tay đáp lễ.
280 - Sở huynh dẫn ta đi tới đi lui, rốt cuộc là đi đâu đây?Sở Phong lẩm bẩm:- Quái lạ, sáng nay ta mới đi qua, sao bây giờ đã không thấy nữa rồi, lẽ nào lại lạc đường nữa à?Thì ra hắn muốn mang Mộ Dung tới thạch đình, nào ngờ đi vòng vèo một hồi lại thành ra lạc đường.