301 Sở Phong thấy trần ti của phất trần đang quấn lấy một cái chuông nhỏ mới đưa tay lấy xuống, lắc lắc, chuông phát ra tiếng kêu "Leng keng" rất êm tai. Vô Trần cũng không quản Sở Phong, nàng lo lắng nhất chính là chuyện sinh tử của Nga Mi thất tử nên vội vàng đi coi, cũng may Lãnh Mộc Nhất Tôn còn chưa kịp hạ sát thủ, thất tử cũng chỉ bị nội thương chứ cũng không nguy hiểm đến tính mệnh.
302 Bên trong Trùng Phong cốc, tất cả mọi người đều đang nhìn Vô Trần, sinh tử của Sở Phong hiện tại đang tùy thuộc vào câu nói của nàng. Vô Trần mở miệng nói:- Hôm nay Sở Phong có ân với Nga Mi, Nga Mi sẽ không vong ân phụ nghĩa, hiện giờ Sở Phong chính là thượng khách của Nga Mi, nhưng sau ngày hôm nay, chuyện sinh tử của Sở Phong không còn liên quan đến Nga Mi nữa.
303 Sở Phong cười nói:- Một kiếm đó của Diệu Ngọc vốn chưa đâm trúng tim ta!- A? Vậy đâm trúng ở đâu?Thất tử vô cùng kinh ngạc. Sở Phong dùng khuỷu tay kẹp vào nách nói:- Bị ta kẹp vào nách!- Sao có thể như thế được? Sư phụ nói một kiếm đó đã xuyên tim rồi mà?Diệu Châu không tin, mấy người còn lại cũng tỏ ra không tin được.
304 - Thuộc hạ thực sự không rõ, vì sao Tát Già Diệp lại đột nhiên bỏ đi? Nếu không phải họ đột nhiên bỏ đi thì Đường môn, Nga Mi sớm đã bị chúng ta bắt gọn!Lãnh Mộc Nhất Tôn thản nhiên nói:- Bọn họ rời đi là vì Yên Thúy môn đột nhiên xuất hiện! Họ cho rằng Yên Thúy môn đi cùng chúng ta, nên lo lắng sau khi tiêu diệt Đường môn, Nga Mi, chúng ta sẽ tiêu diệt bọn họ!- Họ không tin chúng ta?- Địch hay bạn cũng chỉ trong chớp mắt đã thay đổi, huống hồ hắn đã lấy được quyền trượng nên sẽ không dại gì mạo hiểm, tồn vong của Đường môn hay Nga Mi dù sao cũng không liên quan đến Tạng Mật của họ.
305 Thì ra là vì Thiên Cơ phong cảnh báo: Tam Tinh hiện Thục, âm dương tích huyết! Vì thế mọi người mới nhập Thục xem có chuyện gì, đến vùng phụ cận Trùng Phong cốc lại được đệ tử Cái bang báo tin, nói rằng Sở Phong cấu kết với Ma Thần tông, dẫn dụ Đường môn, Nga Mi tới Trùng Phong cốc để phục kích, cho nên vội vàng chạy tới.
306 Tránh cũng không còn kịp nữa, Sở Phong theo bản năng túm lấy chiếc chăn tung về phía trước ngăn cản kiếm quang đang trùm tới, đồng thời lăn mình rơi xuống đất, chỉ nghe thấy tiếng "rẹt rẹt rẹt rẹt rẹt rẹt.
307 - Sở công tử?Giọng nói có phần bất ngờ, lại mang theo phần mừng rỡ. - Đương nhiên là ta, thế cô nương nghĩ là ai nào?- Công tử còn chưa ngủ hả?- Cô nương cũng chưa ngủ đó thôi!- Ta không ngủ được, cho nên.
308 Sở Phong ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ. - Sở đại ca?Thân hình Ngụy Đích khẽ run lên xoay người lại. Sở Phong đã phi thân vào trong đình, không nói gì đã vòng tay ôm lấy eo nàng, mặt ghé sát vào khuôn mặt mịn màng của Ngụy Đích nói:- Đích tử, ta rất nhớ muội!Ngụy Đích cũng tựa đầu lên ngực Sở Phong, nói:- Muội cũng vậy!Bỗng nhiên nàng cảm thấy vạt áo trước ngực Sở Phong ướt đẫm thì thấy ngạc nhiên, Sở Phong ấp úng nói:- Vừa rồi ta.
309 - Lãnh Nguyệt, cô tội gì mà phải làm khó với hai đứa nó như vậy?Thái Quân không biết khi nào đã chống gậy đi tới bên cạnh Lãnh Nguyệt. - Thái Quân, đồ nhi này của ta từ nhỏ đã không nơi nương tựa, lẻ loi hiu quạnh, ta không muốn sau này nó bị tổn thương!- Ta thấy Sở Phong lòng dạ hiệp nghĩa, cũng không phải người bạc tình, vì sao cô lại nói như vậy?Lãnh Nguyệt lắc đầu nói:- Việc này do trời không phải do người!Thái Quân ngạc nhiên nói:- Do trời không phải do người? Ý là thế nào?Lãnh Nguyệt im lặng không nói, lúc này lại có một thân ảnh đi tới:- Sư thái, Thiên Cơ đã hiện, chúng ta sao cứ phải cố giấu diếm?Thì ra là Vô Trần.
310 - Vô Song muội tử, sao không thấy Y Tử cô nương?- Đi rồi!- Cái gì? Đi rồi?Sở Phong sửng sốt. - Đúng vậy, Thượng Quan tỷ tỷ thấy huynh vài ngày chưa trở về nên đã đi trước một mình rồi!- Sao muội không cản cô ấy lại!- Vì sao muội phải cản tỷ ấy chứ?- Cổ không biết võ công lại đơn độc một mình, vạn nhất gặp phải sơn tặc.
311 - Ta biết đại ca sẽ không làm cho ta thất vọng mà!Mộ Dung không khỏi mỉm cười, kỳ thực đối với hang động này hắn cũng rất hiếu kỳ. Hai người đi vào cửa động, án theo phương pháp đi vòng tròn quẹo trái quẹo phải, càng đi càng vào sâu hơn, khắp nơi tối đen như mực không hề có tiếng động nào, hai người cũng chỉ nghe được tiếng hít thở cùng tiếng bước chân của bản thân mình.
312 - Thượng Quan tỷ tỷ! Thượng Quan tỷ tỷ! Tỷ mau lên, Thái Quân bà. . . bà không xuống giường được!Rất nhanh, vợ chồng Đường Uyên cùng Đường Ngạo, Đường Chuyết cũng đi tới gian phòng Thái Quân, tiếp theo Mộ Dung, Sở Phong cũng vội vàng chạy tới.
313 - Là Đường huynh à?- Sở. . . Sở huynh ngày mai. . . đã phải. . . rời khỏi đây rồi, chi bằng chúng ta. . . lại. . . nâng cốc luận kiếm. . . một phen?- Ha ha ha ha! Đường huynh không tìm ta thì ta cũng chuẩn bị tìm Đường huynh đây!Hai người tới Điệp Luyến đình ở trong vườn Phi Tử, sau khi so kiếm một hồi mới ngồi trên mái đình, nâng cốc tâm tình.
314 - Sở công tử. . . - Y Tử. . . Hai người đồng thời mở miệng, lại vội vàng ngưng lại. - Y Tử cô nương, Ánh trăng. . . đêm nay. . . rất đẹp?Lan Đình nhếch môi nói:- Sao công tử lại học cách nói của Tam thiếu gia rồi?Sở Phong ngượng cười nói:- Nghe Vô Song nói, cô nương bác văn cường ký, có bản lĩnh đọc đến đâu nhớ đến đấy phải không?Lan Đình chỉ cười, cũng không phủ nhận.
315 Lãnh Mộc Nhất Tôn đang ở trong đại điện, có một người đứng ở phía dưới, thân hình cao gầy, mặt hình tam giác, hai mắt vừa tròn vừa nhỏ, quả thực cũng có vài phần giống một con rắn, nhất là mặc trên người một bộ hắc y, trên đó cũng vẽ lên đồ án hắc xà le lưỡi, hắn chính là đường chủ của phân đường Hắc Xà.
316 - Sư phụ!Diệu Ngọc quá sợ hãi, chạy tới ôm lấy Vô Trần!Vô Trần hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, hơi thở đang nhanh chóng yếu đi!- Sư phụ! Sư phụ!Mọi người vừa sợ vừa vội, tiếng hô hoán vang lên không ngớt, lại không biết nên làm như thế nào, Diệu Tâm vội la lên:- Sư phụ nhất định là bị nội thương nghiêm trọng, nhanh đi mời sư tôn xuất thủ!Diệu Ngọc nói:- Nhưng hậu sơn là cấm địa, không có sư phụ đồng ý, tự tiện xông vào sẽ.
317 Thì ra thông đạo là một cái hàng lang dùng những viên đá to để xây thành, rất sâu, hình như thông thẳng cho đến tận nơi trong cùng Tam Tinh Đôi. - Chúng ta vào xem đi?Lan Đình có phần do dự.
318 Tát Già Diệp hình như không nghĩ tới trong đại điện sẽ còn có người khác đang ẩn núp ở đây, y chỉ thoáng nhìn qua khắp nơi, bắt đầu cúi người nâng lên những vật dụng bằng đồng thau đang vung vãi khắp nơi, thu dọn mất hơn nữa ngày.
319 - Chậm đã!Lan Đình vội la lên. - Hử?Tát Già Diệp dừng tay lại. - Đại sư là người trong phật môn, vì sao lại tùy tiện sát sinh?- Vô lượng thọ phật! Hắn nghiệp chướng nặng nề, ta đang độ hắn lên Tây Thiên, miễn cho hắn thoát khỏi nỗi khổ luân hồi!- Đại sư, Phật tổ cũng phải trải qua vô số kiếp nạn mới đắc chứng thành phật, đại sư sao lại có thể tuỳ tiện độ hóa người khác như thế?- Vô lượng thọ phật! Hắn ngu muội vô tri, làm hại chúng sinh, ta không độ hắn thì hắn sẽ tiếp tục tạo nghiệp, vĩnh viễn không thể thoát khỏi nổi khổ luân hồi! Ta độ cho hắn cũng là độ cho chúng sinh!- Đại sư! Ta nghe nói 'Phật không độ người người tự độ', vị công tử này có kiếp số của công tử này, chúng sinh có kiếp số của chúng sinh, đại sư sao lại có thể cưỡng ép độ cho người ta được?Tát Già Diệp nhìn đánh giá Lan Đình một hồi:- Cô muốn cứu hắn?Lan Đình khom người nói:- Xin đại sư mở lòng từ bi!- Được! Nếu như cô phá giải được bí mật của quyền trượng thì ta sẽ thả hắn ra!Lan Đình ngẩn người:- Giải thế nào?- Dùng máu của cô!- Hả?Lan Đình hoảng sợ.
320 - Sở công tử, ngươi mau ngồi xếp bằng dưới đất!Sở Phong miễn cưỡng khoanh chân ngồi được, hai mắt vẫn không ngừng rơi lệ, Lan Đình vội vàng cởi quần áo của hắn ra, Sở Phong ngạc nhiên nói:- Y.