181 Hai người đang đi tới, từ một rừng cây nhỏ cách đó không xa thình lình truyền ra vài tiếng kêu gào, giống như tiếng la của cô gái đang cầu cứu. Hai mắt Lãnh Nguyệt lóe lên hàn quang, lập tức kéo lấy Ngụy Đích phi thân lao vào trong khu rừng nhỏ kia.
182 Thiên Ma Nữ chợt cười nói:- Ngươi nói mang ta đi trường kiếm giang hồ, nhưng thì ra là chạy đến nơi đây câu cá à!Sở Phong không lên tiếng, nhưng "Cheng" rút ra trường kiếm, "Phập" bỗng chốc cắm ở bên hồ, nói:- Đây không phải trường kiếm giang hồ là gì?Thiên Ma Nữ thất thanh cười nói:- Thì ra trường kiếm giang hồ trong miệng ngươi chính là như vậy sao!Sở Phong đưa tay kéo lấy thắt lưng nàng, nói:- Thế nào, có phải chê cái hồ này quá nhỏ hay không?Thiên Ma Nữ chỉ cười, nhìn trường kiếm cổ đang cắm ở bên hồ, thấy ánh mặt trời chiếu rọi lên thân kiếm cổ sắc, lại lộ ra một loại khí tức chấn nhân tâm phách!- Làm sao vậy?Sở Phong hỏi.
183 Hai người thấy trong khu rừng cây bên kia đồng ruộng có một bóng đen hình tròn đang dũng động, một mảng tối thui. Một lát sau, tiếng chiêng trống nhỏ dần, bóng đen tròn tròn kia chậm rãi lộ ra thân thể, đang thử dò xét bước vào ruộng đồng.
184 Thôn dân thấy hai người đi tới, đều dừng lại chào hỏi, trên mặt đều mang theo dáng tươi cười, chân thành mà chất phác!Sở Phong nói:- Ai có thể nói rõ bọn họ là khổ là an nhàn, là ưu hay là vui vẻ chứ!Thiên Ma Nữ nói:- Phiền não đều là nguyên nhân của dục vọng, bọn họ vô tranh vô cầu, tự nhiên là vô khổ vô ưu.
185 Thiên Ma Nữ đi tới, trên tay cầm rất nhiều khoai núi cùng một bó dây khoai to, Tiểu Ma vừa thấy, lập tức lắc lư cái bụng ục ịch, hướng về Thiên Ma Nữ đang đi tới "Ụt ịt" kêu lên, ra sức hếch cái mõm dài về Thiên Ma Nữ, đáng yêu thú vị không nói nên lời.
186 Lão nhân nói:- Đây là Thái lăng, chính là vương lăng tổ tiên Thác Bạt Nguyên Hạo, là một tòa lớn nhất trong số những vương lăng Tây Hạ, con dân Tây Hạ vốn đều hàng năm tới đây tế lăng một lần, lại đến tế điện tế tự một lần, đáng tiếc.
187 - Thật không ngờ tông chủ lại đích thân tới gặp một sư gia phân đường như ta đây?Quỷ sư gia vẫn là cầm cây Lục Ngọc phiến kia, thản nhiên phe phẩy. - Ta cũng không ngờ được, Quỷ sư gia lại hạ mình tới Ma Thần tông ta làm một sư gia phân đường!Lãnh Mộc Nhất Tôn nhìn y, thản nhiên nói.
188 "Két!" Mộ Dung mở cửa, đi vào gian phòng. - Cha!Mộ Dung gọi một tiếng. Mộ Dung Trực Đoan vẻ hiền lành nhìn qua Mộ Dung, ánh mắt đờ đẫn, một chút phản ứng cũng không có.
189 Hai người đi được hai ngày, xung quanh vẫn là một mảnh thảo nguyên vô biên vô hạn, bầu trời vẫn là một màu xanh thẳm, từng áng mây trắng nhẹ trôi, từng cơn gió nhẹ khẽ thổi qua, đồng cỏ xanh tươi liên miên nhấp nhô, trên sườn núi phía trước bỗng lộ ra mấy đóa mây trắng, mây trắng đó hình như còn có thể di động!Hai người đến gần nhìn, thì ra đó là một đàn cừu trắng như tuyết, có hơn trăm con, đang thản nhiên ăn cỏ xanh.
190 Món Thủ bát nhục chính là món ăn truyền thống của tộc nhân Mông Cổ, cách làm có phần cầu kỳ. Hai người thấy Thiếu Bố đầu tiên là chọn một con cừu béo tốt, sau đó mổ bụng, lột da và bỏ đi nội tạng, lại tẩy rửa sạch sẽ, bỏ đầu đi, lại đem con cừu chặt thành từng miếng to, bắt đầu bỏ vào nấu trong nước trong.
191 - A! Là Ô Thứ công chúa!Thiếu Bố khẽ kêu một tiếng. Thì ra nữ tử che mặt này là con gái của đại hãn Mông Cổ, gọi Ô Thứ Hải Biệt, còn xưng là Ô Thứ công chúa.
192 Tháp Lạp phi thân lên ngựa, từ bên hông lấy ra một cây cung lớn màu đỏ, cây cung này hiển nhiên là được làm từ thiên thạch cứng cáp. Tháp Lạp tộc trưởng thúc ngựa chạy đến vạch màu vàng cự ly 335 bước , mọi người càng thêm hò hét không ngớt.
193 Thì ra đây còn là vũ đạo truyền thống đặc sắc nhất của Ngạc Nhĩ Đa Tư -- Đỉnh oản vũ, mà một vài cặp thanh niên nam nữ tình đầu ý hợp càng thoải mái tại giữa sân đối ca đối vũ, liếc mắt đưa tình.
194 Tiểu Ô mặc sức tung bốn vó, lao đi như bay, giống như một tia chớp màu đen trên thảo nguyên, thảo nào được gọi là Tử Ô câu, nếu như nó trưởng thành, danh xưng thiên hạ thần câu sợ rằng không ai ngoài nó!Hai người một ngựa tại đại thảo nguyên vô biên vô hạn tung hoành ngang dọc, không quản đông tây, tràn trề khoan khoái, tiêu diêu tự tại nói không nên lời!Tiểu Ô bất tri bất giác đã chạy được hơn một canh giờ, vẫn kình lực mười phần như trước, ngay cả một chút thở gấp cũng không có, Sở Phong không khỏi cắn bên tai Thiên Ma Nữ nói:- Tiểu Ô này thực sự là thần câu!Thiên Ma Nữ cả người mềm nhũn, khẻ hờn dỗi một tiếng, tựa vào trong lòng Sở Phong, Sở Phong nhân cơ hội ôm nàng vào trong lòng, tiếp nhận dây cương trong tay nàng, chuyển hướng đầu ngựa, mặc sức chạy như điên, hai người chỉ cảm thấy những ánh sao trên bầu trời, từng mảnh cỏ xanh đậm trên mặt đất nhẹ nhàng trôi về phía sau, giống như đang cưỡi mây đạp gió.
195 - Bọn họ là nhân sĩ Trung Nguyên, rất thích phong cảnh thảo nguyên, cho nên tới để du ngoạn một phen!- Giết bọn họ!Lời này vừa nói ra, không chỉ Sở Phong và Thiên Ma Nữ bị hoảng sợ, ngay cả Tháp Lạp cũng ngẩn ra, nói:- Công chúa vì sao phải giết bọn họ!Ô Thứ công chúa nói:- Hai người này cũng không phải là hạng tầm thường, nhất là người nam, càng không tầm thường.
196 Hai cánh cửa to lớn rất nặng vẫn đóng chặt, mỗi cánh cũng nặng hơn nghìn cân, thật không rõ, chỉ bằng vào sức người, làm sao có thể mở được hai cánh cửa này chứ.
197 Tiểu Ô quả thực là thần câu, mặc dù bôn ba mấy ngày liền, vẫn thần khí hoạt hiện như xưa, phảng phất như có tinh lực bất tận!Chạng vạng một ngày, Thiên Ma Nữ rốt cuộc chạy tới sơn khẩu phía nam, đi tới bên ngoài doanh trại của Tịnh Hải đại quân.
198 Hắn đi ở trên thị trấn, ở đây rất yên bình, hoàn toàn không có cảm giác như khói lửa chiến tranh đang tràn ngập qua đây. "Be be. . . Be be. . . "Bên cạnh có người đang lùa một đàn bê vào trong hàng rào, Sở Phong linh cơ khẽ động, hắn nghĩ tới Huyền Cao, hắn lập tức quyết định noi theo Huyền Cao giả lệnh khao quân.
199 Thế là Sở Phong sơ lược nói ra chuyện thiết kỵ Mông Cổ muốn tập kích Ngọc Môn quan, Mộ Dung thất kinh, nói:- Việc này liên quan đến an nguy thiên hạ, không phải chuyện đùa!- Cho nên ta nghĩ đến phương pháp noi theo Huyền Cao giả lệnh khao quân Tần, mua một số bò dê, đi khao thiết kỵ Mông Cổ, hy vọng có thể ngăn cản được một giờ ba khắc, để chờ Tịnh Hải tướng quân gấp rút tiếp viện cho kịp thời, nào ngờ hoá ra trên người không có một đồng, chỉ có.
200 Ô Mộc Tề là đại hãn Mông Cổ, cũng là tộc trưởng bộ tộc Sát Cáp Nhĩ, chính là phụ thân của nữ tử che mặt Ô Thứ công chúa. Y đối với lần tập kích bất ngờ này kỳ thực cũng không kiên định, nếu không có Ô Thước công chúa nhiều lần kiên trì, y sẽ không mạo hiểm như vậy, cho nên mỗi một bộ y chỉ triệu tập ba nghìn thiết kỵ.