141 Hắn lưng mang nỗi oan diệt môn, hắn không ngại, bị vu tội là con trai Tinh ma chủ, hắn không ngại, bởi vì những thứ này căn bản không liên quan đến hắn.
142 -Sư phụ!Lãnh Nguyệt đã đứng ở trước mặt. -Đích tử, trong mắt con còn có người sư phụ này sao!-Sư phụ!Ngụy Đích "Phịch" hai đầu gối quỳ xuống. Lãnh Nguyệt không để ý tới nàng, lạnh lùng nói với Sở Phong:-Ngươi quả nhiên ma tính khó thuần, lại dẫn chúng ta hãm thân vào phân đường Ma Giáo, còn bức tử Hoàng Phủ trưởng lão và Kim Hương phu nhân, còn muốn lừa gạt đồ nhi của ta đến chỗ này, lần này xem ngươi còn trốn chỗ nào!Sở Phong dửng dưng nói:-Bà muốn giết cứ giết, hà tất nhiều lời vô ích!Lãnh Nguyệt hai mắt lóe lên hàn quang, "Tranh" rút ra trường kiếm, Ngụy Đích quá sợ hãi, gần như là quỳ xuống tới dưới chân Lãnh Nguyệt, nói:-Sư phụ, chúng ta là bị người khác tính kế, cầu sư phụ buông tha huynh ấy.
143 -Sư tôn gọi Vô Trần tới, không biết có gì phân phó ?Tịnh Diệt hỏi :-Vô Trần, kiếm pháp của Diệu Ngọc tiến triển ra sao rồi?Vô Trần nói:-Diệu Ngọc lần này xuống núi, kiếm pháp vừa tiến thêm một tầng, Thiền Mộc Quyết đã có thể tiến dần từng bước.
144 Nguyên là sau khi trải qua biến cố liên tiếp, Sở Phong đã thành nhân vật tiếng tăm vang dội, một truyền mười, mười truyền trăm, mọi người sớm đã đem hắn loan truyền thành một nhân vật kinh khủng võ công thâm bất khả trắc, vừa chính vừa tà.
145 -Khách quan chính là Sở công tử?Sở Phong ngạc nhiên nói :-Đúng vậy! Chưởng quỹ. . . -Có người đã giúp Sở công tử đặt trước một gian phòng hảo hạng rồi, tiền thuê cũng đã thanh toán, mời theo tiểu nhân.
146 Sở Phong hỏi chưởng quỹ một cửa hiệu xem đã xảy ra chuyện gì, thì ra địa phận Lương Châu mấy năm liền bị hạn hán, thiên tai nghiêm trọng, mấy trăm vạn nạn dân bị thiếu y cạn lương, trôi giạt khấp nơi, có một số địa phương thậm chí còn phát sinh phản loạn.
147 -Đại sự cũng có một việc, nhưng là về quan gia, Vương Tư Đồ đã bị ám sát!-A!Có người kinh hô:-Vương Tư Đồ chính là trọng thần triều đình mà, ai dám hạ thủ?Tiểu Thư nói:-Không ai biết, tuy nhiên hiện tại Trần đại phu đã thay thế đảm nhiệm chức Tư Đồ.
148 Sở Phong cười cười, lập tức xóa đi đồ án. Trong mấy ngày này, hắn thường xuyên nhận được đồ án hoặc ám hiệu như vậy, nhắc nhở mình nơi nào đó phía trước có nhóm cao thủ đang phục kích, hắn thực sự nghĩ không ra lại có người nào âm thầm trợ giúp mình.
149 Diệu Ngọc kinh hãi thốt lên. Sở Phong lúc này đắc ý, cười hì hì nói:-Diệu Ngọc, cô đừng trách ta vô lễ, ta không biết điểm huyệt, nên đành phải ôm cô như vậy.
150 Diệu Ngọc hỏi:-Sao không trọ ở quán trọ mà Giang Nam tiêu cục đang dừng chân? Vạn nhất đêm nay bọn chúng động thủ thì thế nào?Sở Phong nói :-Cô không có nghe thấy tên công công kia nói gì sao, hắn không muốn để cho người khác biết được thân phận, cho nên tất sẽ không động thủ tại trên trấn.
151 Ba tiếng chiêng mới vừa vang lên, Diệu Ngọc đã bay ra ngoài cửa sổ, xoay người lên đỉnh mái ngói. Sở Phong sớm đã ngồi ở phía trên cười hì hì chờ nàng.
152 Hai người vừa vào quán trọ, Sở Phong lập tức cảm thấy quán trọ này có gì là lạ, bố trí có phần không tầm thường. Chưởng quỹ vừa thấy bọn họ, liền vội vàng bước tới cúi người khom lưng nói:-Hai vị khách quan có phải tới thuê trọ?Ánh mắt thì không ngừng lén lút quét qua người Diệu Ngọc.
153 -Cô nương tha mạng! Tiểu nhân trên có cha mẹ già tám mươi, dưới có con nhỏ, bất đắc dĩ mới phải ám toán cô nương! Cô nương tha mạng!Thanh âm đau khổ, buồn bã thương cảm, hai tên đại hán phía sau Diệu Ngọc cũng "Phịch phịch" đồng loạt quỳ xuống đất.
154 Sở Phong nói xong, thấy cửa bí đạo bên cạnh có một tấm lưới tơ vàng đã bị phá đứt, bèn nói:-Diệu Ngọc, cô đã cắt tấm lưới này, sao còn bị bọn chúng bắt được?Diệu Ngọc cắn môi, thế là nói ra việc đã trải qua, Sở Phong liền bực bội nói:-Diệu Ngọc! Sư phụ cô không phải là đã nói với cô rồi sao, đối phó với ác đồ không thể nhân từ nương tay? Sao cô lại không nghe lời sư phụ cô nói!-Ta.
155 Diệu Ngọc cắn cắn môi, nói:-Ngươi không lên tiếng nữa, ta. . . ta muốn đi xuống. -Cô. . . đi xuống đi. Sở Phong nhìn ánh trăng u ám trên bầu trời, giọng điệu vẫn cứ cực kỳ bình tĩnh như trước, bình tĩnh đến mức lạnh lẽo.
156 Bất tri bất giác, đoàn người đi tới một sơn đạo, hai bên đều là núi cao sừng sững, tuy nhiên sơn đạo cũng rộng rãi. Tiến nhập sơn đạo, đang đi tới, ở giữa con đường phía trước thình lình nằm vài bụi gai mây to rậm.
157 Đám người Sở Phong cũng không dám đuổi theo, Giang Trấn Nam một mặt chỉ huy mọi người thu dọn, một mặt đi đến chỗ nhóm người Sở Phong, y sớm đã nhận ra người cứu trợ mình chính là vị tiểu huynh đệ ngày đó tại buổi thọ yến ngay cả lời chúc mừng cũng không nhớ.
158 Diệu Ngọc thấy Sở Phong vẫn mặc một bộ quần áo màu thanh lam đã bị cắt rách hai nơi, bèn hỏi:-Ngươi không có mang quần áo để thay sao?Sở Phong cười nói:-Con người ta lười lắm, không thích bao lớn bao nhỏ, cho nên không mang theo bên người để thay đổi!Diệu Ngọc cắn môi chợt nói :-Ngươi.
159 Sở Phong đi tới, thấy hai người cau mày, bèn hỏi:-Kinh huynh Tuấn huynh, thấy bộ dạng hai người hình như trong lòng có lo nghĩ gì, có phải là lo lắng việc tiêu ngân không vậy?Hoa Tuấn nói :-Mưa lớn liên tiếp đã mấy ngày, cũng không biết đến lúc nào mới ngưng, thật làm cho người ta lo lắng!Sở Phong cười nói:-Có câu 'gió nhẹ không thổi một hướng, mưa rào không rơi cả ngày' , hiện tại đã mưa liên tiếp mấy ngày, hẳn là cũng sắp tạnh thôi, hai vị hà tất phải lo lắng.
160 Đêm đó, mọi người Giang Nam tiêu cục thoải mái ăn uống no say, bởi vì cuối cùng cũng buông được tảng đá lớn trong lòng. Bọn họ đều là dùng chén rượu lớn, ăn miếng to, lớn tiếng nói, lớn tiếng cười, tiếng chơi đoán số, tiếng chơi tửu lệnh, tiếng mời rượu, tiếng chạm cốc, tiếng gào thét, tiếng truyện trò, tiếng vỗ bàn, pha lẫn với nhau thành một tràng vô cùng huyên náo!Giang Trấn Nam đột nhiên bưng chén rượu đứng lên, nói :-Hôm nay chẩn ngân mặc dù cuối cùng cũng đã bình yên vận đến Lương Châu, có điều Giang Nam tiêu cục bỗng chốc đã hi sinh hơn ba mươi huynh đệ, mỗi người đều là hảo huynh đệ đã cùng lão phu vào sinh ra tử đã nhiều năm, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, bọn họ thân chết tha hương, lão phu cũng chỉ có thể đem bọn họ vùi lấp qua loa, lão phu.
Thể loại: Xuyên Không, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn, Trọng Sinh
Số chương: 15