101 Tại bên trong đại điện Ma Thần Tông, Lãnh Mộc Nhất Tôn đang đứng ở dưới bóng cột trụ, vẫn không hề lay động. Có một bóng người lóe lên, là Phi Ưng xuất hiện tại bên cạnh y.
102 Sở Phong nói :-Thuyền gia, hãy đưa ta qua sông. Người lái đò nói:-Khách quan, phải gom đủ mấy khách nhân thì mới qua sông, bằng không thì cũng không có lời đâu!Sở Phong vừa nghĩ, cũng hiểu được có đạo lý, lại hỏi:-Thuyền gia, nếu như không có thêm khách nhân nữa thì sao?Người lái đò nói:-Nếu như thực sự gom không đủ số người, ta liền chở khách quan qua bờ bên kia, tuy nhiên khách quan cần phải trả bạc gấp đôi.
103 -Cái này. . . không được, vừa lúc ta không có mang đao trong người. Không bằng một đòn gánh đập đập chết hắn. Bán hàng rong nhìn đòn gánh trong tay, nói:-Này có thể không làm được, đệ còn phải dựa vào thứ này gánh hàng chứ, ngộ nhỡ đập bị gãy đi thì, Không bằng nhị ca một chưởng đánh chết hắn.
104 Hắn nằm mơ cũng không có nghĩ đến bản thân mình đột nhiên lại trở thành hậu nhân của Tinh Ma chủ, không rõ đầu đuôi thế nào lại rơi vào tròng bị võ lâm thiên hạ truy sát, hôm nay khó khăn lắm mới gặp được chuyện thú vị như vậy, hắn đương nhiên đôi khi cũng phải hồi tưởng lại dư vị một chút.
105 -Tặc tử! Mau buông tỷ tỷ ra!Một sát thủ khác vội quát lên. Sở Phong hì hì cười nói:-Thì ra cô em là muội muội, nàng ta là tỷ tỷ, thật khó phân biệt mà.
106 Hai mắt Thiên Diệp lại lộ ra vài phần hiếu kỳ, hiển nhiên vẫn còn tính ngây thơ trẻ con. -Rất đơn giản, ta hỏi một câu, cô em trả lời một câu, nếu như cô em trả lời không được, hoặc là trả lời sai, vậy thì lưỡi kiếm trên tay ta sẽ kề yết hầu tỷ tỷ cô em gần thêm một tấc, nếu như lưỡi kiếm đã chạm yết hầu tỷ tỷ cô em rồi mà cô em còn trả lời không được, vậy thì tỷ tỷ cô em sẽ.
107 -Sở huynh vừa rồi chơi thật là vui vẻ a!Tống Tử Đô thản nhiên nói. Sở Phong cả kinh, nguyên lai hắn đã sớm nấp ở phụ cận đó nhìn hết, chỉ sợ là vì không muốn liều mạng cùng Đông Doanh tỷ muội kia, mới không có xuất thủ, quả thật có tâm kế.
108 Vẫn như trước không có bất cứ động tĩnh gì, tất cả mọi người chỉ chằm chằm nhìn Sở Phong, Sở Phong chạy tới chỗ cách Tống Tử Đô không tới một trượng, trên mặt Tống Tử Đô vẫn là mang theo một tia mỉm cười.
109 Sở Phong đánh giá nhìn xung quanh, nơi này là một cái thạch thất lớn, trước mắt là một đầm nước, phẳng lặng trong như gương. Thạch thất hình như không có ngõ ra, chắc là chỉ có từ nơi đầm nước kia mới có thể đi vào được.
110 Sở Phong vẫn không biết nàng rốt cuộc có cần phải ăn hay không, có cần ngủ hay không nữa, hắn mỗi lần đều là chăm chăm hai mắt nhìn bóng lưng của nàng, sau đó thì bất tri bất giác ngủ mất, mà mỗi lần mở mắt, nhìn thấy đầu tiên vẫn là bóng lưng cô tịch của nàng đang nhìn mặt đầm, nếu như nàng không mở miệng, quả thực không khác gì so với pho tượng đá.
111 Bầu trời một vành trăng sáng, ánh trăng sáng trong tỏa khắp mọi nơi, phía dưới là dòng Trường Giang cuồn cuộn, tựa như một dải thục quyên màu trắng. Chính mình đang ở trong một cái thạch đình, thạch đình này chiếm một vị trí hiểm trở đối diện với dòng sông, tú lệ lại hàm chứa cao dốc, mặt trên viết ba chữ to "Nga Mi Đình".
112 -Ta vừa rồi dùng Thiên Ma Công đả thông hoàn toàn kinh mạch cả người của ngươi, công lực của ngươi không chỉ tăng nhiều, mà sau này luyện công cũng sẽ tiến triển cực nhanh!-Sao?Sở Phong hai tay ôm lấy thắt lưng Thiên Ma Nữ, kinh hỉ nói:-Thiên Ma Nữ, nàng thật tốt!Thiên Ma Nữ nói :-Chẳng qua vừa rồi khi ta truyền chân khí vào trong cơ thể ngươi, phát hiện vùng gần nơi ngực của ngươi hình như đang ẩn núp một đạo chân khí, vô cùng quỷ dị.
113 -Không biết đám võ lâm cao thủ kia còn đang tìm ta hay không nữa?-Bọn họ tìm là việc của bọn họ, chúng ta du ngoạn là việc của chúng ta!Giọng điệu của Thiên Ma Nữ bình thản, nhưng hiển nhiên có một cổ khí phách.
114 -Đi xem!Sở Phong đang muốn bước đi, nhưng thấy Thiên Ma Nữ lắc đầu, nhẹ giọng nói :-Ta không muốn gặp người khác. . . Sở Phong nắm lấy tay nàng nói:-Đừng sợ, có ta ở đây!Nói rồi kéo nàng đi thẳng xuống lầu.
115 -Như vậy ngươi quá nguy hiểm, vạn nhất. . . Sở Phong khẽ nắm lấy tay nàng nói:-Yên tâm, công phu dưới nước của ta là thiên hạ vô song, không có việc gì.
116 -Các người không cần cảm tạ ta, chân chính xuất thủ đánh chết ác ngư này chính là nàng, các ngươi muốn cảm tạ thì cảm tạ nàng đi. Nói rồi đưa ngón tay chỉ Thiên Ma Nữ.
117 -Cứ như vậy, ta ma xui quỷ khiến thế nào lại biến thành hung thủ sát diệt môn Chấn Giang Bảo, danh dương thiên hạ!Thiên Ma Nữ vừa nghe, cười nói:-Ngươi bị người khác vu oan, còn nói được hăng say như vậy sao?Sở Phong cười nói:-Ta không nói hăng say một chút thì sợ nàng buồn.
118 Ngày hôm nay, Sở Phong đang đi trên đường ở Thương Châu, dọc đường phát giác không ít khất cái đang chạy vội vào thành Thương Châu, những khất cái này mỗi người thân thủ đều bất phàm, hình như đều là tinh anh đệ tử của Cái Bang.
119 -Nếu các vị còn muốn nghe, vậy ta lại nói một chút những việc gần đây trên giang hồ đi. Những ngày gần đây trên giang hồ bỗng nhiên xuất hiện một môn phái vô cùng thần bí, gọi là Thần Phong Môn, mỗi một môn hạ đều là võ sĩ sát thủ Đông Doanh, đao pháp cực kì lợi hại, chuyên môn ám sát đại quan của triều đình, có mấy vị cựu thần đức cao vọng trọng đã bi thảm dính phải độc thủ, nghe nói mục tiêu kế tiếp chính là Hoa thừa tướng.
120 -Này lão gia, chúng ta cũng không có tính nhẫn nại! Nói mau! Đao này giết được người, hay là không giết được người!Thiên Cơ lão nhân đang chăm chú giải quẻ từ nói: "Đây là quẻ "Cổ hoặc", Tốn Hạ Cấn Thượng[1].