161 Khi y biết triều đình muốn cấp pháp năm trăm vạn lượng quan ngân tới Lương Châu cứu trợ thiên tai, y liền biết lại có thể vơ vét thêm một khoản. Quả nhiên, chẩn ngân mới vừa đến tay, đã có hơn mười tên thương nhân đồng thời mời y đến dự tiệc, trong lòng y cũng biết rõ ràng, bọn họ chẳng qua là muốn mình dùng bạc cứu trợ mua lương tích trữ của bọn họ với giá cao.
162 Chỉ nghe thấy Bàng công công cười "khà khà" nói:-Bọn chúng dĩ nhiên lại biết được chúng tôi hạ thủ ở nơi nào, hạ thủ khi nào, khéo quá, thực sự là khéo mà!Bàng công công nói liên tiếp mấy từ "khéo", giọng điệu có phần làm cho người khác phải nghiền ngẫm.
163 Những tiểu cô nương này lớn nhất không tới 14, 15 tuổi, ít nhất mới 11, 12 tuổi, một đám bị xích chân, dùng một sợi dây thừng to buộc cùng một chỗ, muốn chạy trốn đi căn bản không có khả năng!Chỉ nghe thấy ả kia thét to:-Đám đĩ chúng mày có đi nhanh lên không, coi chừng tao đánh gãy chân chúng mày!Những tiểu cô nương này khóc sướt mướt, hai chân từ lâu đã vừa đỏ vừa sưng, lại còn bị xước, máu đang thấm ra, cũng không dám lên tiếng.
164 -Ngươi muốn làm người tốt, nhưng lại không muốn bỏ tiền!Sở Phong cười nói:-Phật môn các cô không phải là thích nhất làm việc thiện tích đức sao, ta đây là mượn hoa kính phật, dù sao thì cô ăn chay, cũng không cần xài nhiều bạc như vậy.
165 Sở Phong và Diệu Ngọc đi tới Mạc Cao Quật, thấy một bãi đất trống phía trước đã tốp năm tốp ba đứng rất nhiều tăng lữ, hòa thượng, đạo sĩ cùng nhân vật võ lâm, bọn họ đều không có lên động quật, chỉ xa xa ngẩng đầu nhìn vùng trời trên động quật, hình như đang chờ đợi điều gì.
166 Sở Phong vừa thấy, tức thì ngạc nhiên nói :-Oa! Phật môn các cô sao khắc tranh tàn nhẫn như vậy, không phải lòng đầy từ bi sao?Diệu Ngọc sẵng giọng:-Đây là Phật tổ xả thân nuôi hổ.
167 -Là Thanh Kim thạch, một trong thất bảo của phật môn!Sở Phong nói :-Đây là Thanh Kim thạch sao? Lão đạo sĩ cũng từng đề cập qua!Nói xong tung hứng viên đá trong tay.
168 Một trận chiến thảm liệt mười năm trước giữa Thiên Ma Nữ và võ lâm chính đạo, tử thương vô số, không biết đã chôn xuống bao nhiêu oan hồn dã quỷ, đến nay trong lòng mọi người vẫn còn sợ hãi, ký ức hãy còn mới mẻ!Mười năm nay, tất cả mọi người đều cho rằng Thiên Ma Nữ đã chết đi trong một trận chiến đó, không có người nghĩ đến nàng sẽ đột nhiên xuất hiện, hơn nữa lại xuất hiện trước mặt chưởng môn tam đại phái, không coi chưởng môn tam đại phái vào đâu đã ôm đi Sở Phong.
169 Nhà gỗ cũng chỉ có một giường một chiếu, Thiên Ma Nữ ôm Sở Phong nhẹ nhàng đặt lên trên giường, sau đó cởi ra áo Sở Phong, trường kiếm chính là đâm xuyên qua ngực Sở Phong, nàng mặc dù đã điểm mấy đại huyệt, tuy nhiên máu tươi vẫn có một ít ngấm ra.
170 Thiên Ma Nữ cầm lấy một miếng ngọc quyết, chính là miếng ngọc quyết trên mặt có khắc hình mặt trời cùng một mũi tên. Nàng sững sờ nhìn miếng ngọc quyết này, có một loại cảm giác như đã từng quen biết, trong đầu đột nhiên hiện lên cái gì, từng màn, nhưng cũng không rõ ràng, dường như khi còn bé cũng thường có một miếng ngọc quyết như vậy lúc ẩn lúc hiện trước mặt.
171 - Đây là một điều bí ẩn, lúc đó phỏng đoán có hai nguyên nhân, một là Thái nhất thần thủy vô cùng hiếm hoi, hai là cũng chưa chắc trúc Tương Phi nào cũng có thể chế tạo được tiễn đồng, Tương Phi trúc mà có thể chế tạo Thần Thủy tiễn đồng là cực kỳ hiếm có, cho nên bọn họ không có cách nào chế tạo ra với số lượng lớn.
172 - Đúng vậy, ta đã phá ván cờ của ông ta, cho nên ông ấy tặng ta hai quân cờ, có gì chứ?Thiên Ma Nữ không lên tiếng, nhưng thần sắc vô cùng sửng sốt cổ quái, Sở Phong sao lại nhìn không ra, vội vàng nắm lấy tay nàng nói:- Thiên Ma Nữ, có chuyện gì vậy?Thiên Ma Nữ cười nói:- Quỷ tiên sinh bày cục mấy chục năm, chưa hề có ai phá được, không nghĩ tới lại để cho tiểu tử ngốc này phá rồi.
173 Sáng sớm ngày hôm đó, hắn thản nhiên tỉnh dậy, mở mắt ra, trong phòng đã không thấy thân ảnh Thiên Ma Nữ đâu, trong lòng bỗng cả kinh, vội vàng xoay người xuống giường, chỗ vết thương lại phát lên một trận đau nhói, hắn bất chấp đau đớn, vội vàng đi ra ngoài nhà gỗ.
174 - Thật là kỳ lạ, chúng ta đã ở chỗ này nhiều ngày như vậy, sao đám võ lâm nhân sĩ kia vẫn chưa có tìm tới?Thiên Ma Nữ nói:- Nơi đây cát vàng vạn dặm, ngươi cho rằng tìm được dễ dàng như vậy sao, nếu không phải trước kia trong lúc vô tình ta đã đi qua, ta cũng không thể thoáng một cái đã mang ngươi đưa tới chỗ này!Sở Phong nắm hai tay Thiên Ma Nữ, đem hai tay nàng siết chặt vào eo của mình, nói:- Cái này là chứng minh trời cao cố ý mang ta đưa tới bên cạnh nàng, xem ra Phật tổ vẫn rất linh nghiệm.
175 Thiên Ma Nữ thoáng mang theo nét cười, đang muốn tiến lên, nhưng chớp mắt thấy vẻ mặt kinh sợ của Sở Phong , cũng không phải nhìn mình, mà là nhìn cô gái bên cạnh, còn trên mặt cô gái kia lại đang hiện lên vẻ mặt vui mừng.
176 - Các vị tiền bối, Sở Phong ở Thải Thạch ki đã liều chết giết hà quái, lại vừa mới còn liều mình bảo hộ bạc cứu trợ Lương Châu, giúp cho mấy vạn nạn dân Lương Châu thoát khỏi cảnh đói khổ, tuyệt không phải là đồ gian ác.
177 Thanh Hư quát lên:- Thiên Ma công bá đạo vô cùng, mọi người cẩn thận!Vừa nói mũi cây Long Uyên kiếm chợt nổi lên từng tia thanh quang như long văn, chưởng phong của Hoằng Trúc cũng nhấp nhoáng một tầng kim mang, mà mũi cây Hàn Sương kiếm của Lãnh Nguyệt đã sớm lộ ra hàn khí nhè nhẹ, chỉ có phất ti trên phất trần trong tay Vô Trần thì phất phơ từng đợt, hiện ra khí tức phật từ.
178 - Hôm nay Sở Phong và Thiên Ma Nữ đã trở về Ma Thần tông, chúng ta tạm thời khó mà truy tìm, mọi người trước hết vẫn cứ tự trở về, để tránh bị Ma Thần tông thừa cơ tập kích!Mọi người cũng cảm thấy có lý, vì vậy đều tự phân tán đi.
179 Bà biết Ngụy Đích rất muốn gặp cha mẹ của mình, vẫn mang trong lòng hy vọng một ngày nào đó bà sẽ mang nàng đi gặp cha mẹ nàng, nàng chưa bao giờ nghĩ tới cha mẹ đã mất từ lâu.
180 - Ta tại sơn lâm phiêu bạt đã mười năm, vẫn chưa bao giờ gặp qua con gấu to mà thú vị như vậy!Nhìn cụ cười trên khuôn mặt Thiên Ma Nữ, Sở Phong thầm thở dài một hơi, một phen khổ tâm của mình cuối cùng cũng không uổng phí, mục đích của hắn chính là muốn giải tỏa nỗi buồn đã tích tụ trong lòng Thiên Ma Nữ.
Thể loại: Kiếm Hiệp, Trọng Sinh, Tiên Hiệp
Số chương: 50