121 Giữa trưa, ở phía sau chân núi, Trương Tiểu Phàm đi trước, Vương Tông Cảnh im lặng theo phía sau, trên lưng hắn cõng một bó trúc to đen đã được buộc chặt, nhìn có chút kinh người.
122 Sở dĩ có từ “Phong Hồi” là bởi vì nơi này có những trận gió cực mạnh thổi qua. Từ xưa đến nay rất nổi tiếng trong Thanh Vân thất mạch, về độ cao thì xếp thứ tư, độ hưng thịnh xếp thứ ba, sát bên hai mạch Thông Thiên Phong và Long Thủ Phong, từ trước đến giờ cũng là một thế lực trọng yếu trong Thanh Vân môn.
123 Vương Tông Cảnh nhìn lại, chỉ thấy nhiều ngày không gặp, Tô Tiểu Liên dường như lại phổng phao thêm một chút, cũng đẹp hơn một chút. Khi nàng đứng ở ngoài cửa, gió thổi qua làm xiêm áo tung bay, không ít đệ tử nam đi qua phải ngoái đầu lại mà nhìn nàng.
124 Đường Ất, Viện hai mươi ba, phòng chữ Hỏa, Vương Tông Cảnh im lặng ngồi trong phòng, dường như hắn đang suy nghĩ về điều gì đó. Vẻ mặt hắn âm tình bất định càng khiến cho không khí trong phòng càng trở nên u ám.
125 Trong nháy mắt đã hai ngày trôi qua. Nhiều người vì trong tâm trạng lo âu hoặc tâm tình sốt sắng mà ngày thứ ba cũng nhanh chóng qua mau. Đến buổi tối, qua mấy canh giờ nữa, thời điểm mặt trời nhô lên từ phía chân trời một lần nữa, hành trình tiến vào dị cảnh sẽ bắt đầu.
126 Một người vốn đang đứng ngoài sáng, một khi dấn bước vào trong bóng tối thâm trầm kia, cảm giác sẽ như thế nào? Quỷ dị mà sâu thẳm khó lường, cửa vào dị cảnh cứ như vậy bị một luồng pháp lực cường đại vô hình duy trì giữa không trung, tất cả những người tham gia khảo thí cũng cả gan nối đuôi nhau mà vào.
127 Trên Vân Hải, Thông Thiên Phong. Mây trời bàng bạc như ba đào sóng biển phập phồng, chìm nổi bất định, làm cho những ngọn núi toạ lạc ở nơi này đẹp như tiên cảnh.
128 Trên Đại Trúc Phong Có lẽ là vì Tiểu Đỉnh không ở trên núi, cho nên tuy bây giờ vẫn là ban ngày, nhưng trên Đại Trúc Phong lại thiếu đi tiếng kêu gào vừa to vừa có lực của tên tiểu quỷ này, vẫn là có chút vắng vẻ.
129 Đêm khuya, khi bầu trời đã lấp lánh những vì tinh tú. Sau khi Vương Tế Vũ hoàn thành nhiệm vụ tuần tra, lập tức hối hả quay về Vân Hải Thông Thiên Phong, tuy giờ phút này đã là vào khuya nhưng trên Vân Hải đèn đuốc vẫn sáng như bưng, nhất là chín cột trụ lớn phát ra ánh sáng bảy màu, lấp lánh sáng ngời, càng nhìn càng cảm thấy bất phàm.
130 Vào lúc này, một trận mưa đột ngột xuất hiện, rất nhanh xối xuống khung cảnh nơi đây. Dù là thảo nguyên, sơn mạch hay rừng rậm, đều chìm vào bóng tối thâm trầm.
131 Giờ phút này, Vương Tông Cảnh cùng Tiểu Đỉnh chỉ cách tòa sơn động kia không đến hai trượng, thế nhưng cỗ hơi thở tanh hôi ấy đã giống như dời non lấp biển, từ bên trong như mưa to gió lớn cuốn tới.
132 Một đạo hắc quang đang phóng nhanh tới như xé toang bầu trời, khiến không trung vọng lên những tiếng xé gió nghe như tiếng người đang khóc vậy. Cỏ cây trong khu rừng ở những nơi mà đạo hắc quang ấy đi qua, bị khuấy động lắc lư không ngừng, nhưng tất cả bọn chúng đều hướng về một phía mà thôi.
133 Bên trong Thanh Vân môn, phía trên Thông Thiên phong có một cái chuông lớn được luyện thành từ Băng nguyên huyền thiếc cùng với Hắc xích kim, là vật trân quy.
134 Thần Châu Hạo Thổ rộng lớn khôn cùng, trải rộng nghìn vạn dặm, dân cư lên tới hàng tỉ, phần lớn chung sống ở vùng đất màu mỡ nhất bên trong Cửu Châu. Song thần châu rộng lớn mênh mông , bên ngoài Cửu Châu cũng có nhiều nơi hiểm yếu tuyệt địa.
135 Nại Hà. Nại Hà. Biết phải làm sao? Chúng sinh đều khổ. Sinh, lão, bệnh, tử, ghét mà phải gần nhau, yêu mà phải xa nhau, muốn mà không được. Nại Hà. Nại Hà.
136 Thanh Vân Sơn. Thông Thiên Phong. Huyễn Nguyệt động phủ. Trương Tiểu Phàm chậm rãi rút tay ra khỏi Mãng Cổ Thận Châu. Sắc mặt hắn có chút tai tái, dường như bị thương nhẹ, nhưng sau khi hắn nhắm mắt điều hòa hô hấp một chút liền khôi phục lại bình thường.
137 Đứng yên trong bóng tối, đưa mắt nhìn ra bốn phía cũng không có một tý ánh sáng nào. Bốn phương tám hướng vô hạn vô biên đều là một mảng đen nhánh. Phảng phất tiếng quỷ khóc, đâu đó lại có quỷ ảnh đáng sợ lóe lên trước mắt.
138 Chú ý: Nếu bạn còn quan tâm tới Tru Tiên II và ủng hộ nhóm dịch tiếp tục ra chương một cách nhanh nhất, hãy bấm thanks để cho tôi biết! Cách dãy núi Thanh Vân về phía bắc sáu trăm dặm là một vùng đất bằng phẳng, con đường chạy thẳng về phía trước, mịt mờ không thấy điểm cuối, cũng không biết dẫn tới đâu.
139 Cũng không biết qua bao lâu thời gian, trên Ngọc Thanh Điện, Tiêu Dật Tài nói xong, ánh mắt ôn hòa nhìn bốn người trẻ tuổi đang tỏ ra kích động phía dưới, sau đó phất tay để họ đi ra, đồng thời cũng cho Minh Dương đạo nhân đi nghỉ ngơi.
140 Thời gian trôi qua mau, đảo mắt đã năm năm trôi qua. Có người sinh, có người tử, nhân gian buồn rồi vui, ly rồi hợp, cuộc đời biến đổi không ngừng, thời gian chẳng vì ai mà dừng lại.