181 Chương 120: Nghi vấnCách xa như vậy, lại phảng phất vẫn có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực thèm thuồng của đạo nhân kia, ánh mắt sắc bén như dao nhìn chằm chằm thân hình thành thục đẫy đà của Từ Mộng Hồng, giống như muốn trực tiếp đẩy nàng ra lột sạch y phục, triển lộ dục vọng trần trụi một phen.
182 Chương 121: Xuất thếCảnh đêm thâm trầm, Thiên Linh Cốc bị bóng tối bao phủ giờ phút này nhìn lại càng thêm thần bí sâu xa, không biết trong đó đến tột cùng ẩn chứa bí mật gì.
183 Chương 122: Bất anHào quang vạn trượng, đất rung núi chuyển, cuồng phong gào thét, cổ nhạc quẩn quanh, đó chính là những gì có thể dùng để hình dung Thiên Linh Cốc vào giờ phút này.
184 Chương 123: Nhập điệnTrên một sườn núi cao cách Thiên Linh Cốc khá xa, Trương Tiểu Đỉnh ghé sát vào một tảng đá lớn, thò đầu ra nhìn về phía Thiên Linh Cốc, nhìn một màn ánh sáng chói lọi kia, con mắt nó nhất thời có chút trợn trừng.
185 Chương 124: Mạch nước ngầmKhông sai biệt lắm vào thời điểm Vương Tông Cảnh bước vào Bàn Cổ Đại Điện, ở một địa phương xa xôi cách Lương Châu hàng vạn dặm, trong cảnh nội Trung Châu, trên dãy Thanh Vân danh chấn thiên hạ, khinh ngạo quần hùng, vạn vật đều tĩnh lặng.
186 “Đã đến lúc rồi”, Trương Tiểu Phàm thở nhẹ ra rồi nghiêng người, đặt chân lên pháp bảo Phệ Hồn, chuẩn bị bay đi. Tiểu Đỉnh không nhịn được, hét lên: “Cha đi cẩn thận, nhớ mang…Ái dà…cái con chó này, sủa cái gì mà sủa…ồn chết đi được…Cha nhớ…Ngươi có im đi không…Dám át cả tiếng của tiểu gia ta…”.
187 Bàn Cổ Đại Điện vốn là thần địa bảo tọa giữa thiên nhiên, tồn tại xuyên suốt chiều dài lịch sử ngàn vạn năm. Tại mỗi thời kỳ nhất định lại xuất hiện, phàm người có duyên số mới có cơ hội phát hiện.
188 Dãy núi Thanh Vân trải dài trăm dặm, gió hòa với mây, nhấp nhô lên xuống trùng trùng điệp điệp. Nhìn từ xa tựa như một bức tranh thủy mặc tuyệt đỉnh, cấu trúc hùng vĩ đa dạng, mây tỏa sương phủ bao quanh, hợp với bảy đỉnh núi sừng sững, lấy đỉnh Thông Thiên Phong làm trọng, như những nét chấm phá trong bức tranh thiên nhiên kỳ vĩ.
189 Bên trong Bàn Cổ Đại Điện, bóng tối bao phủ, một chút ánh sáng cũng không lọt vào, tương phản rõ rệt với khung cảnh bên ngoài. Vương Tông Cảnh, từ kinh nghiệm trước đây, rút trong người ra một đống bùi nhùi, cộng thêm một que củi nhỏ, quấn chúng lại với nhau, tạo thành một ngọn đuốc.
190 Đêm tối dần qua, trời hửng sáng, những tia nắng ban mai đầu tiên nhẹ nhàng tỏa xuống. Đâu đó còn chút dấu vết hơi nước đọng lại, thêm một làn sương mỏng manh như có như không.