1 Trong Tiên Ma Động âm u, một thiếu niên 13 tuổi đang lẳng lặng mà nằm trên mặt đất, hai mắt mắt nhắm chặt, phảng phất như đã ngỏm, không còn một chút hơi thở.
2 Lý Bát Dạ hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn lên, thấy một ông lão đang đứng trước mặt.
- Hì, hì, hì, chính là lão già ta vớt ngươi từ dưới sông lên.
Ông lão này cười cười lên tiếng.
3 Nghe Lý Bát Dạ chém gió, Nam Hoài Nhân không nói lời nào, bỏ chạy luôn.
Lý Bát Dạ thở dài, hắn toàn nói sự thật thôi mà không ai tin hết vậy. Nhìn căn nhà hoang tàn, sắp sụp đổ, Lý Bát Dạ quyết định quét dọn, lau chùi, sửa sang luôn toàn bộ ngọn núi, tiện cho việc dẫn gái về.
4 - Hoài Nhân đã nói tình huống cụ thể với ngươi rồi chứ?
Khi Lý Bát Dạ tiến vào đại điện, Đại trưởng lão hỏi.
Thực ra mà nói, lần này Lý Bát Dạ đi khảo nghiệm, coi như là đi chết, vì để hắn yên tâm, sáu vị trưởng lão làm cho ra vẻ một tí.
5 Đón chào bên đạo môn chính là một đệ tử cùi bắp của Cửu Thánh Yêu Môn, đệ tử này tên Mạc. Khuôn mặt hắn lạnh lùng, vẻ mặt như đưa đám, trên người hắn chập chờn sát khí, trong đôi mắt có hàn mang đang lấp lóe, mỗi một đạo hàn mang giống như thực chất, khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi.
6 - Ta muốn đi ngủ thôi mà.
Lý Bát Dạ cười nói, rồi đi tới bên giường ngọc mà Lý Sương Nhan ngồi tu luyện. Hắn say mê hít sâu mùi hương thanh thuần của thiếu nữ.
7 Ôm chặt thân thể thơm ngào ngạt, nóng bỏng đầy đặn của Lý Sương Nhan, Lý Bát Dạ không nhịn được máu nóng tuôn trào, dâng lên kích thích mãnh liệt. Hắn vội vàng lột sạch váy áo, quần lót của nàng.
8 Sau khi về phòng, Lý Bát Dạ lập tức lấy chiếc quần lót mà Lý Sương Nhan từng mặc ra. Hắn trùm cái quần lót màu trắng mỏng như cánh ve lên mặt, tham lam hít sâu.
9 Đúng lúc Lý Bát Dạ đang rời đi, có âm thanh vang lên.
-Tiểu tử, đứng lại.
Một đám đệ tử bao vây Lý Bát Dạ.
Cầm đầu đám người là một thanh niên mặc áo màu vàng kim, trên thân lập lòe huyết khí, sau đầu tỏa ra ánh sáng vàng mờ ảo, người này chỉ mới hai mươi tuổi nhưng khí tức kinh người.
10 Lúc này, hầu hết các đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn đang tụ tập bên ngoài rừng Loạn Tâm và bàn luận về chuyện này. Trong mắt họ, Lý Bát Dạ chắc chắn ngỏm bên trong.
11 Trong đấu trường, Từ Huy nhìn chằm chằm vào Lý Bát Dạ một cách đầy độc ác, lúc này hắn hận không thể rút gân lột da, làm nát cái mông của Lý Bát Dạ.
Trận đấu này rất quan trọng nên đám người Úc Hà đều đến, ai nấy hầu như ngừng thở, nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.
12 Tẩy Nhan Cổ Phái từng sở hữu hơn một ngàn ngọn núi chính, nhưng hiện tại chỉ còn bay mươi ba ngọn, mà bảy mươi ba ngọn núi chính này cũng bắt đầu suy sụp, thiên địa tinh khí trong đó dần dần khô cạn.
13 Lý Bát Dạ ôm Hứa Bội về căn phòng của hắn trên Cô Phong.
- Ah.
Vừa vào phòng, Hứa Bội tỉnh dậy thét lên. Hai người dán sát vào nhau, thân thể Hứa Bội nằm trên người Lý Bát Dạ.
14 Hứa Bội khẽ kêu:
- Thiếu gia.
Trái tim Hứa Bội hoàn toàn thần phục, trong lòng nàng toàn là hình bóng của Lý Bát Dạ.
Lý Bát Dạ nhẹ gật đầu, chậm rãi nói:
-Nàng nghỉ ngơi đi.
15 Không biết đã qua bao lâu, bất chợt Lý Bát Dạ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, Trấn Bím Thần Thể cuối cùng cũng luyện thành công. Cảm giác khoan khoái dễ chịu lan tỏa khắp người.
16 Sự xuất hiện của Tô Ku Đa làm Lý Bát Dạ vừa kinh ngạc vừa buồn cười.
Sau khi hai người họ rời đi, thì Hứa Bội tập tễnh bước tới phòng Lý Bát Dạ.
-Thiếu gia!
Hứa Bội dịu dàng khẽ hô, nàng mất hơn một ngày mới bình phục sau đêm phá thân.
17 - Làm càn…
Nhìn thấy Chu hộ pháp bị Lý Bát Dạ đánh thành sương máu, Tào Hùng trưởng lão gào lớn.
Biến hóa quá nhanh, tình thế nghịch chuyển khiến mọi người bất ngờ.
18 Tam Quỷ Gia đang định nói chuyện, thế nhưng, hắn còn chưa kịp nói ra tiếng thì Lý Bát Dạ đã đi mất.
Tam Quỷ Gia biết một số chuyện, trong mắt Lý Bát Dạ, Tẩy Nhan Cổ Phái quá nhỏ bé, căn bản không thể chống lại.
19 Trong lúc ai nấy đều khiếp sợ ngây người, Lý Bát Dạ đã đưa Lý Sương Nhan về tới ngọn Cô Phong.
Hứa Bội hiểu ý liền tránh đi, không làm phiền hai người.
20 Sau khi ra khỏi phòng, Lý Sương Nhan tế ra một tòa bảo lâu, hạ xuống một góc của ngọn Cô Phong rồi cùng Lý Bát Dạ đi vào trong đó.
Sau khi thân thể đã ăn no, Lý Sương Nhan liền không thêm thèm để ý Lý Bát Dạ, nàng coi như không có chuyện gì, khôi phục vẻ lạnh lùng lên tiếng:
- Ta có một trận đồ, ngươi thử xem sao?
Vừa dứt lời, Lý Sương Nhan liền lấy ra một miếng da thú cổ xưa, cũng không biết xuất xứ của nó từ đâu, chỉ thấy trên miếng da thú này khắc vô số các đường vẽ, đạo phù, ngôi sao, trận điểm.