1 Ở lăng Lộc Đông đang có một cơn gió lớn thổi qua. Tuy mưa năm nay không to như năm trước, nhưng vì có cơn gió này nên bầu trời bao la vốn yên tĩnh sau tường thành bây giờ lại bị màu xám tro nhuộm lấy.
2 Mưa xuân từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống, một chiếc xe ngựa khó khăn lăn bánh tới trước trên con đường bùn lầy. - Lưu Bá, đế quốc Vân Tần chúng ta có phi kiếm không? Có tiên nhân không?Lâm Tịch ngẩng đầu nhìn lão nhân đầu tóc trắng xóa tạm lui vào trong xe nghỉ ngơi, chân thành hỏi.
3 - Có chút hứng thú với học viện Thanh Loan. . . chẳng lẽ lúc trước ngươi không có một chút hứng thú nào với nơi cả đế quốc coi là thánh địa sao?Lão nhân mở to mắt nhìn người thiếu niên này một hồi, nhưng nhớ đến việc tuổi tác người thiếu niên này thua mình quá nhiều, hắn có nghĩ ngợi gì trong đầu thì mình cũng không thể nào đoán được, nên lão không nói thêm gì nữa, nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.
4 Xe ngựa bắt đầu xuống núi, đi tới khu vực lều trại hoành tráng ở ven hồ. Người thanh niên mặc áo choàng đen nhánh vẫn cầm đèn lồng đi trước, bước chân của hắn vừa nhẹ vừa nhanh, làm cho người ta có cảm giác như trong cơ thể hắn có một dòng nước êm đang chảy.
5 Đơn giản, trực tiếp, tựa như một mũi tên đột nhiên bắn thẳng tới mặt nam tử trung niên. Lão nhân mỏi mệt trong nháy mắt bộc phát khí thế kinh khủng làm cho phần lớn các thiếu niên mở to hai mắt nhìn, cũng ngay giây khắc đó, hình tượng lão nhân mỏi mệt trong mắt họ đã thay đổi hoàn toàn.
6 - Sao vậy, ngươi không biết à?Trương Bình nhìn Lâm Tịch với vẻ mặt kỳ quái. - Có giảng viên, có phân khoa, vậy có phải có giáo sư luôn không?Lâm Tịch nhìn mấy "Thổ Bao", không nhịn được hỏi một câu như vậy.
7 Vinh quang dùng dũng khí và trung trinh đúc thành, nhiệt huyết của các vị tiền bối học viện làm cho chiến công của bọn họ trường tồn với thế gian. Biên Man, Kim Chước và Thổ Bao cùng nhau hát, mơ ước có thể chói sáng như tiền nhân, vang lên tiếng ca tràn đầy lực lượng làm động lòng người.
8 Phần lớn những đệ tử học viện chỉ lớn hơn đám người Lâm Tịch khoảng một hai tuổi, bộ đồ họ mặc trừ ở phần ngực và ống tay áo có thêu một tiểu kiếm ra thì không có gì đặc biệt nữa, nhưng mỗi người trong số họ lại có khí chất khác người bình thường, tinh khí thần sung mãn, nhìn xa cứ tưởng là mỗi người đang phát sáng vậy.
9 Từng thí sinh khảo nghiệm tư chất xong đều đi vào căn lều lớn sau lưng lão nhân gầy gò chủ trì khảo nghiệm, bên trong có rất nhiều miếng nệm lông được đặt dưới đất.
10 Lâm Tịch vén tấm màn lều dầy lên, bước vào lều của bảy người trưởng giả học viện, vừa nhìn sơ qua hắn đã hoảng sợ. Trong đấy có một cái bàn cao hơn nửa người rất dài có đặt nhiều đồ vật, có các loại tinh thiết màu sắc khác nhau; vài quyển da dê; có những loại thực vật, cỏ khô kỳ dị; những dụng cụ chứa màu bạc; nhiều loại binh khí khác nhau: đoản đao, trường mâu, kiếm, cung tên, thậm chí là những vũ khí hình thù kỳ lạ giống như hắn đã từng thấy trong phái Nga Mi trên màn ảnh rộng.
11 Trong sáu trưởng giả học viện ngồi sau bàn dài, hai người còn lại Lâm Tịch chưa quan sát là lão già tóc xám tro râu bạc và người trung niên đội mũ da màu xám cũ kỹ nhìn nhau một cái, gật đầu.
12 Lâm Tịch vừa mới ra khỏi túp lều này, người phụ nhân mập mạp liền đảo mắt nhìn qua những người khác, giọng nói như đinh chém sắt:- Khoa Ngự Dược chúng ta muốn có đệ tử Lâm Tịch này.
13 Các thí sinh ở đây bỗng nhiên khẩn trương hẳn lên, ngay cả những "Biên Man" đã trải qua rất nhiều hung hiểm, được biên quân đề cử đến đây hai tay cũng không tự chủ được, hơi run rẩy.
14 Ngay lúc Lâm Tịch không một chút nhân từ hỏi Mộ Sơn Tử Thiên Tuyển là cái gì, người thiếu nữ mặc áo xanh thần thái rất tự nhiên kia khẽ cưỡi, lỗ mũi xinh xắn khẽ nhăn lại, cả người toát lên khí chất tựa như một làn gió nhẹ thổi qua hồ nước giữa tiết xuân.
15 Câu nói của Hạ phó viện trưởng giúp những người Văn gia trong xe ngựa thở phào nhẹ nhõm. Sáu cuộn da dê một lần nữa được đưa đến trước mặt Văn Hiên Vũ, Văn Hiên Vũ chọn lựa một cái, vị giảng viên trung niên vừa mở ra nhìn liền biến sắc.
16 - Đây là đồng phục học viện!Cảm giác vinh quang mãnh liệt làm cho các tân đệ tử quên sạch mọi mệt mỏi, bởi vì ngay từ lúc biết mình trúng tuyển bọn họ đã sớm muốn được mặc đồng phục của học viện Thanh Loan.
17 - Khoa Chỉ Qua chúng ta có những môn học nào?- Một vài phương pháp giết người và phòng ngừa bị giết, sau khi đến học viện các ngươi có thể hiểu rõ hơn.
18 Dù sao các tân đệ tử đã mệt mỏi từ lâu, tuy những lời Hạ Ngôn Băng vừa nói có làm cho bọn họ hăng hái và phấn chấn hơn nhưng chỉ nửa canh giờ sau. . .
19 Dưới tia nắng sớm mai, một đội ngũ mặc áo choàng đen bước chân đi vào bình nguyên lạnh giá, bầu trời phía trên quang đãng, trong không trung còn có vài bông tuyết bay bay, tất cả tạo nên một khung cảnh khác lạ.
20 Các đệ tử khoa khác sau một hành trình phong trần mệt mỏi rốt cuộc cũng tới và có lẽ họ không biết rằng các đệ tử khoa Chỉ Qua đã tới đây trước họ một bữa, hơn nữa còn được ăn uống no say.