161 Cảnh tuyên đế nhẹ nhàngcười cười, có ý vị tự giễu: - Bàn vềtư sắc, nàng cũng chẳng so được với cung nữ bên người Thục phi. Bàn về tàinăng, nàng vung roi thì được chứ muốn nàng đánh đàn xem? Bàn về ôn nhu, dịudàng, hiểu ý người, nhìn thái độ của nàng với ta xem, trừng mắt nhìn, còn dámđánh ta, cắn ta, uy hiếp ta! Bất kể thế nào ta cũng có thể trị tội nàng Hắn lắc đầu tỏ vẻ rất bấtđắc dĩ.
162 Tờ mờ sáng, đang lúc mơmơ màng màng, Tương Nhược Lan hình như nghe thấy có người gọi tên nàng - NhượcLan, Nhược Lan! Giọng nói vô cùng quenthuộc, quen thuộc như khắc sâu vào lòng nàng.
163 Tương Nhược Lan nhìn congà bên chân một hồi, lại nhìn bộ dáng nịnh nọt của ngân hồ thì hiểu ra. Nàngđột nhiên ngồi xổm xuống, ngân hồ thấy vậy hoảng sợ, lao ra khỏi trướng bồng.
164 Đối với thái phu nhân mànói, bất kể là chính thất sinh hay thiếp thất sinh đều là cốt nhục của con bà. Bà sao có thể buông tha cho, hơn nữa giờ trong bụng Vu Thu Nguyệt còn là mộttôn tử.
165 Thái hậu lẳng lặng nghexong nói xong, sau đó ngồi xuống, Diệp cô cô tiến lên giúp bà sửa sang lại quầnáo. Thái hậu đợi Tương Nhược Lan rửa tay xong, vẫy nàng nói: - Ngồixuống cạnh ta.
166 Trong Từ trữ cung, trầmhương liễu nhiễu, vô cùng tĩnh mật. Đột nhiên một tiếng bướcchân rất nhỏ quấy rầy sự yên tĩnh này. - A Diệp,là ngươi? Thái hậu tựa và đầu giường trạm chổ tinh xảo hỏi.
167 Vương thị nghe vậy cảkinh: - Ý củangươi đây là do phu nhân sai khiến? Lập tức lắc đầu: - Lúcchuyện xảy ra, phu nhân không ở trong phủ. Hơn nữa sao nàng phải làm vậy? Vu Thu Nguyệt quay đầunhìn Vương thị, nói từng câu từng chữ: - Biểutỷ, ngươi còn chưa hiểu? Có Hồng Hạnh trong phòng ngươi, sau này nhị phòng cácngươi có động tĩnh gì thì nàng chẳng phải biết rõ ràng? Sau này nàng là đươnggia Hầu phủ, đương nhiên sẽ muốn nắm mọi thứ trong tay! Hơn nữa, nàng muốn nhânlúc mình vắng mặt mà làm chuyện này.
168 Nến đỏ chập chờn, cảphòng ngập trong ánh hồng. Tương Nhược Lan chỉ cảmthấy toàn thân như là đang trong chảo lửa, nóng đến khó chịu, Cận Thiệu Khangnhìn ánh mắt nàng thì lại càng như bị thiêu đốt.
169 Cảnh tuyên đế nằm trênlong sàng, sắc mặt tái nhợt, hai mắt khẽ nhắm như đang chịu đựng đau đớn. Thái hậu đi qua đi lạirồi ngồi xuống bên cạnh hắn, kéo chăn cho hắn.
170 Vu Thu Nguyệt mắt lạnhnhìn nàng, đã thấy nàng mặc đồ đơn giản, so với làm nha hoàn ở Thu đường việnthì còn chẳng bằng. Người gầy đi nhiều, mặt tiều tụy, vẻ thanh xuân, tú lệ đãmất đi một nửa.
171 Ngoài cửa, Tương NhượcLan sớm đã an bài người tiếp đón. Chỉ chốc lát sau, đã có gia đinh đưa hai tiểuthư và hai cô gia vào đại sảnh. Thái phu nhân ngồi ở chủvị, nhận lễ của hai tiểu thư và hai cô gia.
172 Tất cả mọi người bị cảnhnày mà kinh sợ. Đang yên đang lành, sao lại náo loạn như vậy. Ngày lễ lớn màkhóc khóc hô hô trước mặt khách nhân, có lẽ là bọn hạ nhân.
173 Trong Tùng hương viện,thái phu nhân ngồi chính vị, Tương Nhược Lan đứng ở bên cạnh thái phu nhân, haivị Cận tiểu thư ngồi vị trí khách quý, Cận Yên Nhiên, Vu Thu Nguyệt, Vương thịvà Triệu di thái thái ngồi ở vị trí của mìnhHồng Hạnh quỳ trên đất,những người xung quanh nhìn nàng đầy khinh bỉ, nhạo báng hoặc oán hận.
174 Thái phu nhân hơi cườinói: - Chuyệnnày nếu giao cho ngươi, đương nhiên tùy ngươi toàn quyền xử lý. Trong ánh mắt có vẻ chờmongTương Nhược Lan cười nói: - Vâng,con dâu nhất định sẽ không để mẫu thân thất vọng.
175 Tiệc tối trong cung cửhành ở điện Thái hòaCận Thiệu Khang và TươngNhược Lan đi tới thì đã được dẫn tới điện Thái Hòa. Cận Thiệu Khang vội chàohỏi với các công khanh, đại thần còn Tương Nhược Lan cũng chào hỏi các nữquyến.
176 Khúc ca dứt, y phục nữ tửdần tĩnh xuống. Nữ tử đứng giữa sân, phong tư yểu điệu nàng cúi mắt, da dẻtuyết trắng hơi ửng hồng, ngực phập phồng khiến nàng thiếu đi mấy phần tiên khínhưng lại thêm mấy phần chân thật, kiều mỵ.
177 Trăng tròn vành vạnh, ánhtrăng như phủ một tầng sương mỏng lên cảnh vật. Tương Nhược Lan cúi đầu,không nhìn hắn: - Chẳngbiết Hoàng thượng cho truyền thần phụ đến đây là có chuyện gì? Nếu không có gì,thần phụ xin cáo lui.
178 Nhanh như vậy? Thái phunhân cùng Tương Nhược Lan đều ngẩn ra. Tương Nhược Lan lập tức hiểu, đây làhoàng đế cố ý. Kì hạn nửa năm, hắn không muốn lãng phí chút thời gian nào.
179 Vừa đi vào đã nghe tiếng tháiphu nhân khen không ngớt lời: - Bà giàta sống đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên nghe được khúc ca hay như vậy, cảmgiác tâm hồn như bay bổng.
180 Ánh Tuyết dẫn Thanh ĐạivàoThanh Đại mặc áo lụa màulam nhạt, trông rất tố khiết, chỉ có điều càng nổi bật làn da trắng, mái tócđen của nàngThanh Đại tươi cười nhìnTương Nhược Lan.
Thể loại: Đô Thị, Huyền Huyễn, Xuyên Không, Nữ Cường, Ngôn Tình
Số chương: 47