101 Thấy nàng nhìn mình đầycảnh giác, Cận Thiệu Khang hơi mất tự nhiên quay đầu, nhìn về phía chân nàng,lại hỏi: - Chân tébị đau? Vừa nói vừa vươn tay muốnkiểm tra chân nàng.
102 Diệp cô cô phái người nóivới thái hậu. Thái hậu nghe nói Tương Nhược Lan bị thương, nóng lòng vội vàngsai người đưa nàng đến Từ Trữ cung lại sai thái y xem qua, đem thuốc bôi mộtlần.
103 Tương Nhược Lan cảm giácđộng tác của Hồng Hạnh càng lúc càng chậm, hơi thở lại càng lúc càng gấp, cảmthấy kì quái. Nàng thoáng quay đầu, hỏi: - HồngHạnh, sao thế? Hồng Hạnh hít sâu mộthơi, phút chốc hạ quyết tâm.
104 Buổi tối Tương Nhược Lanchỉ có thể nằm sấp mà ngủ. Cận Thiệu Khang nghiêngngười nằm bên cạnh nàng, một tay chống đầu nhìn nàng không chớp mắt. Tương Nhược Lan mặc dùquay mặt ra ngoài nhưng vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của hắn.
105 Hồng Hạnh thấy nàng thềđộc, tâm trạng thoải mái, cười nói: - Nếu dinương đã hảo sảng như thế, Hồng Hạnh cũng cung cấp một ít tin tức cho di nươngđể tỏ thành ý.
106 Thấy tiểu thư một taymình nuôi lớn nói ra lời này, trong lòng Phương mụ mụ rất cảm động, bà cúi đầu,tay càng thêm nhẹ nhàng. - Ta nhỡrõ khi tiểu thư mới sinh chỉ như một còn mèo, lúc phu nhân mang thai người,thân thể không khỏe, sinh hạ ngươi xong vẫn bệnh không dậy nổi.
107 Ngày hôm sau, An Viễn Hầucó khách quý. Trong Tùng hương viện,thái phu nhân vẻ mặt tươi cười tiếp đãi Tương Phinh Đình và mẫu thân nàng làKiều thị. Kiều thị ngồi ở vị tríkhách nhân, cười nói với thái phu nhân: - Đã nghĩnên sớm đến đây nhưng lại sợ đường đột, lần này nghe nói Nhược Lan bị thương,mới tới cửa đến thăm.
108 Phì thủy bất lưu ngoạinhân điền, nếu có cơ hội có thể cho người nhà làm thì đương nhiên nên giúp,giúp cho nhà mẫu thân đẻ thì rất tốt, sau này chính mình cũng sẽ có chỗ dựa.
109 Thấy nàng dựa vào lòngmình không nhúc nhích, Cận Thiệu Khang thấy hơi kì quái, như thế này khônggiống nàng chút nào. - Saonàng còn không đứng lên. Hồi lâu mới nghe đượcnàng nhỏ giọng đáp: - Chân tađau.
110 Hai hôm sau, thương thếtrên người Tương Nhược Lan đỡ hơn rất nhiều, đã có thể đi lại, bả vai cũngkhông còn đau nữa. Hai ngày này, Tương PhinhĐình luôn tới thăm nàng, cùng nàng nói chuyện phiếm, kể một ít lời đồn đạitrong hoàng thành.
111 Đợi đến khi thương thếkhông còn nghiêm trọng nữa, Tương Nhược Lan đem Liên Kiều, Hoa Anh vào cung tạơn. Đầu tiên là tới Từ trữcung, bây giờ đã qua giờ vấn an, Tương Nhược Lan không phải lo sẽ đụng phảiHoàng thượng.
112 Mặt trời bị mây che, trờiđất đột nhiên tối sầm xuống. Cảnh tuyên đế gắt gao kéocánh tay nàng, nhìn Tương Nhược Lan không chuyển mắt, hai mắt lãnh trầm.
113 Hôm nay, Tương Nhược Lanđang ở Tùng hương viện cùng thái phu nhân bàn chuyện. Nói qua lại là bàn vềviệc Lý quản sự mua vải. Lý quản sự chừng 40 tuổi, người gầy, bộ dáng khônkhéo.
114 Từ khi nàng bị thương ởtrong cung, Cận Thiệu Khang tới hai ngảy rồi những ngày sau hắn không tới khiếnTương Nhược Lan thở dài một hơi. Lúc này, Liên Kiều lạinói cho nàng: - Phunhân, hôm sinh nhật Vu di nương, Hầu gia chỉ ở đó ăn bữa tối nhưng cũng không ởlại.
115 Trong phòng, nến đỏ layđộng không ngừng, trong không khí tràn ngập mùi rượu say lòng người. Cận Thiệu Khang lại lénlút kéo nàng gần một chút, ngón tay nhẹ điểm chóp mũi nàng: - Nóihươu nói vượn, cái gì yêu nghiệt, đó cũng không phải là từ có thể nói với phuquân Giọng nói bất tri bấtgiác mang theo một tia sủng nịch: - Cònnữa, Cổ Thiên Lạc, Huỳnh Hiểu Minh là ai? Bị hắn hỏi câu này, nàngmới ý thức được mình lỡ miệng, khoát tay nói: - Khôngcó gì, hai người ngày trước từng gặp.
116 Bách lí đình bốn phía câycối rậm rạp, ánh trăng không soi lọt, chung quanh yên lặng tăm tối. Vu Thu Nguyệt cẩn thận mòtới nơi này, híp mắt nhìn quanh, nàng để tránh tai mắt nên không đem theo đènlòng.
117 Gia đinh đánh trượng theolời thái phu nhân mà dùng toàn lực đánh cho nên một trượng này đánh lên ngườiTương Nhược Lan thật sự là đau thấu tim gan, nghĩ thầm, khó trách mỗi lần nhahoàn bị đánh đều thành ra đau đến chết.
118 Thái phu nhân nói ragiống như tiếng sét nổ bên tai mọi người, tất cả mọi người trợn mắt, há hốcmồm. Đầu tiên là Hầu gia vàphu nhân nhìn như ân yêu kỳ thật vẫn chưa viên phòng, ngay sau đó thái phu nhântuyên bố thứ tử có thể thành thế tử.
119 Cho nên trong khoảng thờigian này, bà khắp nơi coi trọng Thu Nguyệt, ví dụ như tăng bạc hàng tháng choVu Thu Nguyệt hơn hẳn Tương Nhược Lan, lý do là vì có bầu nên tốn kém hơn.
120 Những lời Tương Nhược Lannói với Vu Thu Nguyệt sau hoa viên vừa lúc bị mấy kẻ hạ nhân quét dọn hoa viênnghe được. Không bao lâu đã truyền khắp hầu phủ.