141 Tương Nhược Lan rời khỏiTrữ tú cung thì tâm tình quả thật là không tốt. Từ trước tới nay, nàngvẫn luôn chán ghét Tương Nhược Lan đời trước, cảm thấy nàng ta đã mang đến chomình quá nhiều phiền toái.
142 Tương Phinh Đình quỳ trênmặt đất, sợ đến toàn thân lạnh toát. Nàng sao có thể không sợ, ai nấy đều biếtThái hậu luôn muốn Tương Nhược Lan vào cung làm phi tử.
143 Hôm đó, Tương Nhược Lanđến Trữ Tú cung cùng nàng rời đi, đi ngang qua phòng Tương Phinh Đình thì ngheđược giọng nói sắc bén của Tương Phinh Đình. - Nhấtđịnh là ngươi, đêm trước hôm khảo thí nhất định là ngươi kéo chăn của ta, lạimở cửa sổ bên giường ta, hại ta bị nhiễm lạnh mà mắc bệnh, không thể tham giakhảo thí để ngươi có thể thu hút được sự chú ý của Hoàng thượng.
144 Vùng giả sơn bốn phía yêntĩnh, chỉ nghe tiếng Hoàng công công quát khẽ bọn thái giám nhanh tay nhanhchân cùng tiếng Tương Phinh Đình ú ớ khóc. Đứng bên Tương Nhược Lan,Cảnh Tuyên Đế lạnh lùng đến đáng sợ!Tương Phinh Đình sốngchết cố giãy, hai chân đạp loạn nhưng hai gã thái giám kia không hề để ý, kéonàng đi, dường như trong mắt bọn họ, Tương Phinh Đình không phải là người màchỉ là một đồ vật không có ý nghĩa gì.
145 Trở lại Hầu phủ, đã thấyHầu phủ giăng đèn kết hoa vô cùng náo nhiệt. Tương Nhược Lan biết, nhất định làtin Cận Yên Nhiên được gả cho Trữ Vương truyền tới.
146 Trong cung đều bàn tán Lệquý phi mới được tấn phong vô cùng được sủng ái. Chẳng những được ban thưởng ởmột mình một cung điện, hơn nữa thái giám, cung nữ hầu hạ đều là những ngườibên cạnh Hoàng thượng được Hoàng công công sai tới.
147 Cận Thiệu Khang bởi vì lolắng ẫu thân, cũng bởi vì Tương Nhược Lan mà không rời đi. Hắn đứng ởngoài cửa, gió lạnh từng trận thổi tới, hắn như là không có tri giác mà đứngyên bất động.
148 Đêm rất tối, dường như làphải đem tất cả che dấu hết nhưng lại không che dấu được tâm tình mãnh liệt củahai người. Đêm rất yên tĩnh, tất cảnhững tiếng động nhỏ đều rất rõ ràng, rõ ràng đến dường như có thể nghe đượctiếng tim đập của nhau.
149 Sáng hôm sau, khi Trữ Anở bên ngoài gọi Cận Thiệu Khang dậy thì trời còn chưa sáng. Tương Nhược Lan đột nhiêncảm giác quan lại thời cổ đại cũng thật đáng thương, một năm khó có ngày ngủđẫy giấc.
150 Vương mụ mụ là nha hoànbên người nhiều năm của Vu phu nhân, có thể nói là tâm phúc của bà. Vu Thu Nguyệt đang tuyệtvọng nghe vậy vội ngẩng đầu, bước nhanh đến chỗ Vương mụ mụ hỏi: - Mụ mụ,ngươi có cách gì? Nói mau, chỉ cần có thể để ta sinh con trai, ta nhất định sẽtrọng thưởng! Vu phu nhân cũng ngạcnhiên tới gần Vương mụ mụVương mụ mụ vội nói: - Lão nôchịu đại ân của phu nhân, cũng nhìn tiểu thư lớn lên, lão nô đương nhiên mongtiểu thư sống tốt, không phải vì mong ban thưởng.
151 Ăn cơm tối xong, haingười đến Tùng hương viện vấn an thái phu nhân. Hai người thong thả cùngđi. Dù ở trong phòng biểuhiện của Cận Thiệu Khang như một kẻ lưu manh nhưng chỉ cần vừa bước ra khỏiphòng, có mặt người ngoài thì hắn lại thành quân tử, vô cùng thủ lễ ngay cả đầungón tay cũng không chạm vào nàng.
152 Đêm lạnh như nước, trăngsáng sao thưa. Bởi vì đêm đã khuya, hậuhoa viên cũng chẳng còn nhiều người nữa, hành vi của Cận Thiệu Khang càng lúccàng làm càn.
153 Nhưng cho dù nàng có mộtchút áy náy nàng cũng sẽ không đi tới nước này. Người đàn bà như Vu Thu Nguyệt,nàng ta dựa vào cái gì mà cho rằng mọi thứ là nàng cướp đi.
154 Ánh mắt Cảnh Tuyên Đếchậm rãi đảo quanh đám người, cuối cùng dừng lại ở đám nữ quyến một hồi sau đómới quay đầu đi vào trướng bồng. Sau đó, đám cung nữ dẫnnhóm nữ quyến đi về khu trướng bồng của nữ quyến.
155 Dưới ánh mặt trời, CậnThiệu Khang tươi cười hạnh phúc khiến mắt Cảnh Tuyên Đế như bị đâm đau. Hai taychắp sau lưng gắt gao nắm chặt, gân xanh nổi lên nhưng vẻ mặt vẫn không chútgợn sóng.
156 Cả buổi tối, Cận ThiệuKhang mặc dù rất muốn đi gặp Tương Nhược Lan nhưng lại bị nhóm đồng liêu (quanlại khác) lôi kéo uống rượu nói chuyện phiếm, nhất thời không thoát ra được.
157 Lúc ra khỏi rừng thìchẳng biết Hoàng Quý từ đâu tới dẫn nàng đi theo một con đường bí ẩn để rangoài. Sau khi rời khỏi đó, Tương Nhược Lan theo ánh trăng mà chạy về trướngbồng của mình.
158 Sáng hôm sau đã có ngườiđến báo, ở phía bắc khu săn bắn phát hiện tung tích của ngân hồ. Cảnh Tuyên Đếrất hưng phấn, sai chuẩn bị rồi mang theo đại đội nhân mã hăng hái đi bắt ngânhồ.
159 Cận Thiệu Khang vốn địnhđi theo nhưng Cảnh Tuyên Đế không cho. Cảnh Tuyên Đế thấy Cận Thiệu Khang cóbản lĩnh sợ sau khi bắt được ngân hồ, ngân hồ sẽ bị hắn thuần phục.
160 Lúc Tương Nhược Lan tỉnhlại thì trời đã tối, gió lạnh thổi tới, cả người lành lạnh, run run. Tương Nhược Lan nhất thờicó cảm giác chẳng biết mình đang ở đâu.