181 Tương Nhược Lan cố ý chúý đến sắc mặt của Thanh Đại, thấy nàng không hề có chút nào là vui mừng, sợ hãihay chờ mong mà ngược lại lại có chút khẩn trương, luôn len lén liếc về phíamình, vẻ mặt rất bất an.
182 Bên này, Vu Thu Nguyệtthấy Thanh Đại vẻ mặt mờ mịt thì cười nói: - Nếumuội muội không chê ta nhiều chuyện thì tỷ tỷ ta đành lắm mồm rồi. Vừa nói vừa nghiêng vềphía nàng, nhỏ giọng nói - Muộimuội à, không phải tỷ trách ngươi nhưng ngươi cũng quá là không hiểu tình thế,cứ theo cách làm bây giờ của ngươi thì chẳng bao lâu sẽ chẳng ai coi ngươi ragì nữa, đến lúc đó, có khổ cực thì ngươi sẽ phải nếm chịu đầu tiên đó.
183 Vu Thu Nguyệt nắm chặt cổtay, lui về phía sau vài bước, nàng nhìn Thanh Đại, trong mắt vừa hận vừa sợhãi. Nàng cười lạnh nói: - Ngươiđừng tưởng là ta không biết.
184 Sáng hôm sau, Hầu phủ từtrên xuống dưới đều chuẩn bị để đi Khai vân tự dâng hương lạy thần. Thái phu nhân, Cận ThiệuKhang, Tương Nhược Lan, Thanh Đại, phòng Triệu di thái thái và hai vị tiểu thư,phu quân của Cận Yên Hồng vì không thể rời huyện nha lâu nên đã về từ năm ngàytrước, còn vị hôn phu của Cận Yên Vân thì có thời gian nhàn rỗi đi cùng nhà CậnThiệu Khang.
185 Cận Yên Vân nhìn một hồirồi cười nói với Tương Nhược Lan: - Phunhân, nhân, ta thật sự rất hâm mộ ngươi, ngươi cái gì cũng tốt, thái phu nhânthương ngươi, phu quân sủng ngươi, đến ngay cả thiếp thất cũng cung kính nhưvậy.
186 Thái phu nhân bình thườngghét nhất những người trước sau bất nhất, nếu có bản lĩnh thì cứ giả bộ đếncuối cùng chứ đừng để bà nhìn ra sơ hở. Như Vu Thu Nguyệt, trước biểu hiện hiềnhòa, ôn nhu, cung kiệm nhưng dần dần để lộ tâm cơ và sự tham lam, chẳng quanàng mang cốt nhục của Cận gia nên bà cũng không so đo với nàng.
187 Tiến cung thỉnh an tháihậu, thái hậu hỏi về Thanh Đại. Tương Nhược Lan trả lời: - Hầu giacũng không để tâm đến nàng ta, nhưng trong lòng ta vẫn luôn thấy không thoảimái.
188 Thanh Đại nghe Vu ThuNguyệt chất vấn thì mặt trắng bệch, trông vô cùng đáng thương. Nàng không nhìnai, hơi nghiêng đầu, ánh mắt mông lung, sóng mắt lưu chuyển.
189 Vu Thu Nguyệt mang theomột bụng tức giận trở về Cẩm tú viên. Lệ Châu nhìn sắc mặt đenngòm của nàng mà cẩn thận bưng bát canh nóng hỏi: - Dinương, sau này nô tỳ có cần theo dõi Thanh di nương không? Vu Thu Nguyệt cầm chéncanh trong tay đập luôn xuống đất, lớn tiếng quát: - Đươngnhiên là cần.
190 Tương Nhược Lan có thểhiểu sự tức giận của thái phu nhân. Nói thật, dựa vào thân phận của Cận ThiệuKhang, nữ nhân bên người hắn cũng chẳng tính là nhiều.
191 Nói cùng thái phu nhânxong, Cận Thiệu Khang trở lại Thu đường viện, thấy hắn trở lại, Tương Nhược Lanlập tức ra đón hỏi: - ThiệuKhang, chuyện thế nào? Mẫu thân đồng ý không? Cận Thiệu Khang cườicười, nói: - Mẫuthân đã đồng ý rồi, bà nói chuyện này giao cho nàng toàn quyền xử lý, nói cứtheo ý nàng làm là được rồi.
192 Sân khấu là dùng trúc vàbàn gỗ dựng nên, dùng sợi dây cố định ở trên rồi lồng cảnh nền để bài trí (cáiphông rạp)Hát tuồng được một nửa,phía trên y y nha nha, cãi nhau ầm ĩ vô cùng náo nhiệt, phía dưới đám ngườithái phu nhân xem cũng rất vui vẻ.
193 Vu Thu Nguyệt nói cũng cóphần đúng, lúc ấy, nhiều người như vậy, kể cả chính mình nhất thời cũng khôngbiết nên phản ứng như thế nào, vì sao Thanh Đại lại phản ứng nhanh như vậy?Chẳng nhẽ nàng thực sự là tình thâm ý trọng với Hầu gia như vậy? Thân thể nàytừ nhỏ cũng đã luyện võ, lúc ấy cũng không kịp phản ứng.
194 Sáng hôm sau, Tương NhượcLan và Cận Thiệu Khang cùng đến thỉnh an thái phu nhân, lúc này, mọi người vẫnđều đang bàn luận về Thanh Đại trung nghĩaThái phu nhân vốn đã cócảm tình tốt với Thanh Đại, qua chuyện này càng thích nàng hơn.
195 - Nhấctay chi lao, hi vọng có tác dụng với ngươi. Tương Nhược Lan đáp Thanh Đại cười nói: - Mọingười đều nói phu nhân y thuật cao siêu, phương tử thực liệu của phu nhân đươngnhiên là tốt rồi.
196 Gian khách thực ra chínhlà gián điệp. Những gian khách làm ột tổ chức, tổ chức này là tùy vàoHoàng thượng hoặc thái giám được tín nhiệm lãnh đạo, trực thuộc quyền của hoàngđế.
197 Hậu hoa viênMột trận gió lạnh từ mặthồ thổi tới. Tương Nhược Lan mặctrường bào màu lam, quần thêu hoa màu ánh trăng, khoác thêm chiếc áo lông màutrắng.
198 Tương Nhược Lan liếc sangCảnh Tuyên đế một cái đã thấy hắn đang nhìn mình, ánh mắt sâu vô cùng. TươngNhược Lan vội vàng quay đầu đi, khóe mắt quét thấy hắn đứng dậy đi ra phía saunàng.
199 Công chúa thấy đám nô tàitrong đại điện không nhúc nhích, lại không thấy phụ hoàng và mẫu hậu đâu, TươngNhược Lan thì âm trầm nghiêm mặt đứng đó còn đáng sợ hơn các mụ mụ dạy quy củthì không khỏi sợ hãi.
200 Lưu Tử Căng đón lấy túithơm nhìn một chút nhưng vẫn chưa hiểu: - Phunhân. . . . . . Đây là. . . . . . Tương Nhược Lan cúi đầu,trên mặt ửng đỏ, giọng như muỗi kêu: - Ta muốnLưu thái y xem giúp ta xem túi thơm này có thể làm cho người ta….