1 “Chị ba, em đói bụng quá a!” Dụ Bảo Đế vẫn còn chưa bước chân vào phòng, người cô đang đứng tựa vào cánh cửa mở ra ngoài ban công, dáng vẻ rũ rượi như người sắp chết… Không, cô đang khóc vì đói… Mà cái kiểu sắp chết hay khóc vì đói thì cũng như nhau thôi.
2 Cười. Có câu rằng không ai nỡ đánh lên một gương mặt đang tươi cười, cười là một việc không hề khó chút nào trong thiên hạ, cho nên chỉ cần cười là được, nụ cười rực rỡ sánh ngang cảnh xuân tươi đẹp, nụ cười chói lòa như ánh sáng mặt trời kiêu hãnh, nụ cười có thể khiến đối phương mềm lòng nguôi giận, ý chí sắt đá đến đâu cũng dễ tan chảy.
3 Cơn bão kia vây khốn cầm chân Mạnh Tấn Bang lại Dụ gia suốt một ngày một đêm, tình hình mực nước càng về sau càng dâng cao hơn, ngập đến tận đầu người, khi bão đi rồi, nhóm trợ lý cũng trở lại hỗ trợ sắp xếp lại mọi thứ về chỗ cũ, lau dọn nhà cửa, chỉ là có không ít đồ điện tử trong nhà bị thấm nước hư hỏng nặng đến nỗi phải vứt bỏ, tổn thất quả thật không ít.
4 Mệt mỏi quá!Mỗi lần ứng phó với người kia xong, lúc nào cô cũng cảm thấy bản thân như mất đi một lượng sức lực thật lớn, sau đó sẽ không làm gì được. Sau khi tiễn người khách không mời mà đến kia về rồi, Dụ Hoằng Băng ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngồi trên sô pha trong phòng khách, đầu óc hỗn loạn, nhiều thứ cảm xúc trộn lẫn, trong lòng khó chịu vô cùng.
5 Một buổi chiều nghỉ lễ cuối thu, Dụ Hoàng Băng cùng Dụ Bảo Đế nhận lời mời đến Nguyên gia, tụ họp ăn uống với chị hai Dụ Uyển Diệp, người đã lấy chồng trước đó vài tháng.
6 Từ hàng xóm biến thành tình nhân, điểm tốt là nhà của anh chính là nhà cô, nhà của cô cũng chính là nhà của anh. Mạnh Tấn Bang đánh thêm một cái chìa khóa mới đưa cho Dụ Hoằng Băng, cho phép cô tự do tùy hứng ra vào vào nhà của anh, mức độ tín nhiệm của anh đối với cô không cần nói cũng đủ hiểu.
7 Sau khi hai người cho đi mà không đòi hỏi đối phương đền đáp lại, Mạnh Tấn Bang và Dụ Hoằng Băng vẫn ngọt ngào như trước, mối quan hệ giữa hai người lại tiến thêm một bước vững chắc hơn.
8 Bị xem là tên trộm đả kích rất lớn đến Dụ Hoằng Băng, cô chán nản lánh mặt mình đi nơi khác, không muốn gặp bất cứ kẻ nào, ngay cả gặp mặt Mạnh Tấn Bang cô cũng không chịu nổi.
9 Đêm giao thừa âm lịch, không khí vui mừng náo nhiệt tràn ngập phố lớn ngõ nhỏ, nhà nhà sum họp quây quần cùng nhau đón chào năm mới. Từ trước đến nay, vốn dĩ ba chị em nhà họ Dụ luôn tụ họp lại với nhau, nhưng mà năm nay Dụ Uyển Điệp đã lấy chồng nên không thể góp mặt, chỉ còn lại Dụ Hoằng Băng và Dụ Bảo Đế, có vẻ buồn tẻ vắng lặng hơn nhiều.
10 Trong phòng bệnh của bệnh viện, xương cổ Phương Diệc Châu bị thương nên phải mang vòng cố định bảo vệ quanhgáy, đầu quấn đầy băng gạc, khắp người nhiều chỗ bầm tím, ông mệt mỏi nằm trên giường bệnh.
11 “Nếu như anh thành công, em phải gả về làm vợ anh nhé!” Những lời này gần đây đã trở thành câu cửa miệng của Mạnh Tấn Bang, chỉ cần có cơ hội , anh lập tức dụ dỗ Dụ Hoằng Băng “Nếu như anh…, thì em gả về làm vợ anh nha!” Nhưng Dụ Hoằng Băng luôn không cho anh đáp án như mong muốn, bởi vì sự thất bại trong hôn nhân của cha mẹ đã lưu lại trong lòng cô một bóng ma.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Dị Giới
Số chương: 150