1 Đồng hồ chỉ 1 giờ sáng, Đường Kiều vừa treo máy vi tính, vừa húp mỳ ăn liền nóng hổi (đang chơi game). Con chó nhà người đó cũng đã cắn cô hai cái, tổng cộng mất một trăm đồng tiền vàng, cô thật đau lòng.
2 "Cô em, có muốn tôi chờ các người hay không?""Không cần, không cần"Vẫy tay một cái, Đường Kiều mang dép kêu lách cách, hấp tấp đi vào quán bar, thành phố này không lo lắng không gọi được taxi, cho dù rất muộn.
3 Theo một tiếng thét lên, đôi tay Đường Kiều vốn đã vén lên quần áo, nhanh chóng để xuống. "Cậu vào trong phòng tôi làm cái gì?"Cặp mắt Đường Kiều bốc lửa, cô quyết định, nếu như hắn không cho cô một lý do tốt, không cần biết tối hôm nay hắn uống bao nhiêu, cô cũng tuyệt đối sẽ làm cho hắn ói ra không còn một mống.
4 Sau khi Đường Kiều tắm xong, mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn lấy một chút gạo bỏ vào chén, đổ nước vào trong nồi, sau đó bật bếp gas nấu. Trong lúc này, cô luôn suy nghĩ một chuyện, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra đáp án, cô dùng mấy chục giây thời gian, nhanh chóng ở trên đỉnh Thiên Nhai phát một cái thiệp, thiệp viết như sau: "Tỉnh dậy, người ngủ ở bên cạnh bạn không phải là chồng bạn, ngoại trừ sau khi có chút tức giận, nhưng vẫn tâm cam tình nguyện rời giường nấu cho hắn một nồi cháo nhỏ" Suy nghĩ một chút, Đường Kiều cảm thấy dùng câu này quá uất ức, vì vậy, suy nghĩ lại, ở phía sau thêm vào PS.
5 Đường Kiều thử dùng một loại thái độ thành khẩn đề nghị Chu Chú đi thay đồ xong rồi trở ra, "Chu Chú, đi thay đồ đi, cậu như vậy. . . . . . Dễ dàng bị cảm lạnh"Nhưng Chu Chú hiển nhiên không muốn tiếp nhận đề nghị thành khẩn của cô, hơn nữa còn rất bảnh bao cởi bỏ nửa người trên, bày ra POSS khiến cô muốn nôn mửa.
6 Sau khi Đường Kiều ngây ngô ở lại Thành phố S, chuyện cũng không phát triển theo hướng mong đợi của cô bé. Bởi vì, trên căn bản, dân chạy nạn tiểu Ngu Châu, mỗi khi nhìn thấy cô bé liền trốn tránh, mà Chu Chú thì không để ý tới cô bé, về phần những người bạn nhỏ khác ở trong viện, ngoại trừ hai đứa lớn đã lên trung học đệ nhất cấp, những đứa khác lấy dân chạy nạn tiểu Ngu Châu này làm chủ.
7 Một mình Chu Chú ăn sạch tất cả cháo trong nồi, sau đó, tâm trạng tốt hiếm có, mang chén đi rửa. Đường Kiều có chút buồn bực, không phải nói lòng dạ của con gái như kim dưới đáy biển sao? Tại sao về mặt này con trai cũng thay đổi thất thường? Không phải Ngu Châu nói, tối hôm qua hắn say rượu là bởi vì tâm tình không tốt sao? Từ đâu nhìn ra tâm tình của hắn không tốt?Chẳng qua, Đường Kiều vẫn rất cẩn thận không hỏi lý do Chu Chú say rượu.
8 Đường Kiều tố cáo cũng không nhẹ, Bà ngoại Đường, ông ngoại Đường còn có Cậu Đường lập tức từ Thành phố S chạy như bay đến bệnh viện Thành phố H thành phố.
9 Sau chuyện này, oán giận của Đường Kiều đối với Đường Uyển hoàn toàn chấm dứt. Cũng may từ đó về sau, Đường Kiều chuyển hộ khẩu đến Thành phố S, chỉ có ngày lễ, ngày tết mới đi về Thành phố H thăm viếng một chút, Đường Uyển rất ít có cơ hội xỉa xói.
10 Đường Kiều không thể từ chối thịnh tình muốn mời của bạn học Chu Du, cũng không thể từ chối Chu Chú đi theo đuôi. Khi Đường Kiều mang Chu Chú xuất hiện tại nơi hẹn của cô và Chu Du thì Chu Du lập tức trợn mắt nhìn.
11 Sự thật chứng minh, mang theo một tên con trai đi dạo phố, căn bản cũng không phải là chuyện lạ. Đường Kiều cũng tạm được, bởi vì cô căn bản cũng không muốn đi dạo phố, chuyện dùng thể lực như vậy, quả thật cô không có hướng tới.
12 Chu Du không có lái xe ra ngoài, sau khi ăn xong, Chu Chú không có ý muốn đưa về, trong nháy mắt Chu Du bị mất hứng, vì vậy cứ ngồi chờ, chờ cho đến khi Chu Chú không nhịn được.
13 Bởi vì Đường Kiều đề nghị đúng trọng tâm, sang ngày thứ hai, Chu Chú chở Đường Kiều về thăm Bà ngoại Đường. Mặc dù Đường Kiều lớn hơn Chu Chú ba tuổi, nhưng sự thật chứng minh, ở một mặt nào đó Chu Chú còn mạnh hơn Đường Kiều một chút.
14 "Ta xem đứa bé Chu Chú kia rất để tới ý cháu, còn cháu thì giống như đầu gỗ"Dáng vẻ Bà ngoại Đường chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. "Hắn chơi đùa như vậy, ai biết hắn có thể chơi đùa được mấy năm ?"Đường Kiều nhỏ giọng, cô phải phí hết tâm tư ngăn trở tất cả hấp dẫn của tên yêu nghiệt Chu Chú kia, cô dễ dàng sao.
15 Đường Kiều và Bà ngoại Đường, hai người ở trong phòng trên lầu nói chuyện cả một buổi trưa, Bà ngoại Đường ngồi ở trên ghế bật ngoài ban công, Đường Kiều dính ở bên cạnh Bà ngoại Đường, giống như con mèo.
16 "Mẹ, Đường Kiều, con vào nha. "Cậu út Đường giơ tay lên, gõ lên cửa tượng trưng, sau đó đẩy cửa ra. Vừa vào cửa, vẻ mặt Đường Kiều cười khúc khích, liền nhào vào trong ngực hắn.
17 "Tối nay cậu ngủ ở phòng nào?"Về đến nhà (cậu út Đường nói không sai, là cô tâm cam tình nguyện), chuyện thứ nhất Đường Kiều phải hỏi rõ ràng, tối hôm nay Chu đại thiếu gia cậu ta muốn ngủ ở phòng nào, cô sẽ lấy gian phòng cậu ta không ngủ, ngủ một giấc.
18 Năm đó, nhớ năm đó. . . . . . Nhớ năm đó, Đường Kiều và Chu Du vẫn còn trong độ tuổi hoa niên, một năm kia, bọn họ thi tốt nghiệp trung học. . . . . .
19 "Tối hôm nay tên nhóc đó không có quấy rầy cô sao?"Đường Kiều lại lăn lộn, vùi mặt vào trong gối, hung hăng hít hai cái. Dì cả anh ta, có thể đừng nói chuyện đương nhiên như vậy được không?"Anh ta đi chỗ Ngu Châu"Về phần đi làm cái gì, mặc dù cô thật tò mò nhưng không hỏi.
20 "Làm sao không quen biết, nghe nói hai người cùng nhau lớn lên, còn là thanh mai trúc mã. "Chẳng lẽ không có ai nói cho ông biết, thanh mai già này lớn hơn trúc mã ba tuổi sao? Đây cũng là tuổi ôm gà vàng đẻ trứng a.