1 Cả cuộc đời của Khấu Quân Khiêm đều là sai xót trớ trêu của định mệnh. Nếu không phải ông trời cố ý trừng trị hắn thì chỉ có thể nói hắn xui xẻo rơi trúng vận mệnh này.
2 “Shit!” Khâu Quân Khiêm không xác định được là cái gì khiến mình tỉnh giấc. Trong lúc mơ màng anh ngồi dậy nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đèn đường đã bặt sáng mới biết trời tối rồi, anh đã ngủ cả một ngày.
3 “Chuyện này…. cô là…”“Tôi là Khúc Hải Tần. ”“Cô Khúc, là như vậy, căn phòng này gần đây tôi đã thuê rồi cho nên…” anh không nói hết câu, thực ra cũng không cần phải nói thẳng ra người hiểu cũng sẽ biết thức thời mà rời đi?“Đây là nhà của tôi!” Khúc Hải Tần miễn cưỡng liếc nhìn anh một cái.
4 “Khấu Quân Khiêm dậy mau!”Bả vai bị lắc vài cái Khấu Quân Khiêm mới từ trong giấc mơ dần dần tỉnh lại. Anh giơ tay với tới đồng hồ báo thức ở đầu giường, liếc mắt một cái ---- 7h30“Vẫn sớm mà!” quẳng đồng hồ sang một bên, anh vùi đầu vào trong chăn tiếp tục ngủ.
5 “Anh yên tâm!về sau sẽ có”“Thật không?” cho rằng cô đang an ủi. Khấu Quân Khiêm cầm quyển sách trên bàn bắt đầu đọc. Khúc Hải Tần cũng rất nghĩa khí rút ra một quyển khác xem trước một lần rồi giúp anh đánh dấu trọng điểm không nhàn hạ ngồi một bên hóng mát như mọi khi.
6 Lúc anh về nhà đã là 10h tối. Bước chân vào phòng khách,đèn đã bật sẵn,Khúc Hải Tần đang cuộn thân mình mảnh khảnh trên sofa đơn độc ngủ,trên tay vẫn cầm quyển “Yêu trẻ như yêu chính mình” trong nháy mắt đáy lòng anh dâng lên một cỗ cảm xúc khó tả.
7 “…”anh vẫn chưa nói sao cô biết?“Anh đã từng nhìn con tằm trong thời kỳ lột da chưa?”“Đã từng” anh còn vì mải chăm sóc mà vô tình bóp chết nó! Lần nó lột da thứ 4 cũng là lúc kết thúc cuộc đời.
8 Anh không nghĩ những lời của Tôn mỹ nhân có liên quan đến mình. Từ đó trở đi, cứ mỗi lần thay da đổi thịt,tiểu tằm cưng của anh ngày càng trở nên xinh đẹp hơn trước.
9 Tôn Kiều Diễm không nghĩ tới người đến gặp cô vào lúc này lại là Khúc Hải Tần chứ không phải Khấu Quân Khiêm. Cô cũng ngạc nhiên không ngờ tiểu mỹ nhân đang đứng ngoài cửa kia lại xinh đẹp duyên dáng đến vậy.
10 “Quân Khiêm, Quân Khiêm?”“Hả. . Hả?” Khấu Quân Khiêm giật mình bừng tỉnh, ánh mắt đang dại ra chuyển từ bàn ăn sang người con gái bên cạnh. “Anh nhìn chằm chằm đĩa sườn xào chua ngọt năm phút rồi đấy, có vấn đề gì sao?”“Không, Không có!” anh nhanh chóng há miệng ăn luôn, lặng lẽ tiêu hủy chứng cớ.
11 Cả buổi tối Khúc Hải Tần cũng không trở lại phòng. Sáng sớm hôm sau anh thức dậy liền rời giường chuẩn bị ra khỏi nhà. Khúc Hải Tần đang ngồi cho chó ăn ở cửa ra vào nhìn anh hỏi “Anh đi đâu đấy?”Mỗi lần có việc ra ngoài anh đều nói trước với cô một tiếng mà lúc này thật khác thường không nói lời nào cầm chìa khóa cứ thế bước đi.
12 Trưa hôm sau, Khúc Hải Tần ngồi trên ban công cảm nhận từng cơn gió ấm áp, chậu hoa cúc trên ban công cũng lay động theo gió. Hai hôm trước anh mang chậu cúc này về chẳng nói chẳng rằng đặt trên ban công, không ai nói gì nhưng trong lòng hai người đều hiểu đó là vì muốn lấy lòng cô.
13 Anh chỉ nghe qua “có một loại tình yêu gọi là buông tay” thôi nha! “Em đạo nhạc! ”Diệp Dung Hoa bật cười “Thôi quên đi! người đơn giản như anh còn lâu mới hiểu được lòng phụ nữ”.
14 Tôi sẽ cố gắng hết sức còn kết quả ra sao không ai dám chắc. Đó là lời nhắc nhở cuối cùng Tôn kiều diễm nói với anh. Vẫn ngã tư đó, rốt cuộc Khấu Quân Khiêm cũng hiểu được một điều ý trời quả nhiên không đến lượt người phàm tục như anh có thể điều khiển là điều khiển được.
15 Nửa năm sau! “Quân Khiêm! anh xong chưa?” ngoài cửa Diệp Dung Hoa lớn tiếng thúc giục. “Nhất định phải đi sao?” Khấu Quân Khiêm vặn vẹo chậm chạp ko muốn bước ra.
16 “Cô chờ đã! Tôi lên thu dọn phòng trước rồi cô hãy vào” Anh chạy nhanh lên lầu thu dọn tranh chân dung của cô, bình thường không nghĩ sẽ có ngày này nên giấy vẽ mỗi chỗ một ít muốn thu dọn cũng không dễ chút nào.
Thể loại: Huyền Huyễn, Dị Giới, Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 50