201 Đêm mùa đông vô cùng rétlạnh, Tương Nhược Lan dù trong tay có lò sưởi, khoác áo lông chim tránh giónhưng đi một đoạn như vậy cũng không khỏi run người.
202 Tương Nhược Lan trở lạiHầu phủ, vừa mới vào phủ Ánh Tuyết đã đứng chờ sẵn đỡ Tương Nhược Lan xuống. Còn chưa đợi Tương Nhược Lan đứng vững lại thì đã thấp giọng nói: - Phunhân, mấy hôm nay người vắng mặt, trong phủ xảy ra chuyện lớn rồi.
203 Tương Nhược Lan nghegiọng hắn thì vui vẻ, vội vén rèm đi ra ngoài. Ba ngày không gặp, nói không nhớhắn là giả. Nhưng vừa thấy hắn mở miệng đã hỏi đến hoa thì sự vui mừng tronglòng biến mất.
204 Giữa trưa, Cận ThiệuKhang mới đưa vợ chồng Trữ Vương về phủĐầu tiên là thái phu nhâncùng cả nhà hành lễ với Trữ Vương và Vương phi, sau đó, Trữ Vương và Vương phihành lễ của vãn bối với thái phu nhân.
205 Thanh Đại như là bị VuThu Nguyệt hù dọa, vội lui hai bước, bưng ngực, sắc mặt trắng bệch. Liễu Hồng thấy vậy vộichắn trước Thanh Đại, lớn tiếng nói: - Vu dinương, ngươi đừng có ngậm máu phun người.
206 Cận Thiệu Khang sai tấtcả nha hoàn trong sảnh kể cả Liễu Nguyệt và Thanh Đại ra ngoài, chỉ để lại mẹcon Vu Thu Nguyệt cùng với thái phu nhân và Tương Nhược Lan.
207 Tối hôm đó, tình huốnghỗn loạn, lúc Vu Thu Nguyệt thừa nhận tà vật của nàng thái phu nhân nhất thờitin Thanh Đại. Nhưng đợi mọi chuyện qua đi, thái phu nhân nhớ lại những lời VuThu Nguyệt và Tương Nhược Lan nói thì cảm giác có điều gì đó không ổn.
208 Vì một tiếng gọi này củaThanh Đại mà trong phòng an tĩnh xuống, Liễu Hồng ngừng khóc, thái phu nhâncũng không lên tiếng nữa. Một khắc này, Tương Nhược Lan cảm giác Thanh Đại vàCận Thiệu Khang trở thành nhân vật chính ở đây, mình và tất cả mọi người xungquanh chỉ là dư thửa.
209 Tương Nhược Lan vẫn chờ,vẫn chờ, chờ hắn đẩy nàng ra, chờ hắn cự tuyệt nàng. Nhưng một trận hoa rơixuống bọn họ tô điểm cảnh vật tuyệt đẹp mà hắn cũng không đẩy raHắn cúi đầu, thân thể cứngngắc, tay nắm chặt, trầm mặc suy nghĩ.
210 Cận Thiệu Khang trở lạiThu đường viện. Trong viện, đám nha hoàncòn ở lại đều co rúc lại một chỗ nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Cận Thiệu Khang,không hẹn mà đều cúi đầu, sợ khiến hắn nổi giận.
211 Người đồng nghiệp đó kinhdoanh cho cuộc hôn nhân mất năm năm, Tương Nhược Lan không mất nhiều thời giannhư vậy. Từ khi chính thức tiếp nhận Cận Thiệu Khang đến giờ cũng chỉ là nửanăm.
212 Những ngày trước, dù CậnThiệu Khang ngày nào cũng đến nông trang nhưng Tương Nhược Lan luôn không chịugặp hắn. Ngày thứ mười, Ánh Tuyếtnhận được thông báo, bước vào nói với Tương Nhược Lan: - Phunhân, Hầu gia tới Còn chưa đợi Tương NhượcLan đáp lời, Ánh Tuyết nói: - Phunhân, đã mười ngày rồi Hầu gia không nghỉ ngơi, hạ nhân nói Hầu gia càng ngàycàng gầy.
213 Lòng Tương Nhược Lan mấtkhống chế, cảm giác kinh hoàng. Nàng cố thở sâu mấy lần, ình tỉnh táo lại. Không nên nghĩ bậy, khôngnên nghĩ bậy, có lẽ chỉ là trò chuyện lâu lâu thôi, sẽ không đâu, hắn sẽ khônglàm ra loại chuyện đó.
214 Tương Nhược Lan trở lạiThu đường viện, Liên Kiều đỡ nàng ngồi xuống bên bàn, rót chén trà nóng chonàng: - Phunhân, ngươi uống chén trà đi Tương Nhược Lan bưng lênuống một ngụm.
215 Sắp đến giờ lâm triều,cửa cung cũng sắp mởHôm nay trong lòng nànglà một bụng lửa giận, không thể nhịn thêm chút nào nữa, trên tay nàng có lệnhbài thông hành trong cung, thẳng đường tới Càn Thanh cung.
216 Cảnh tuyên đế nằm ở longsàng trong điện, Lưu thái y ở bên bắt mạch cho hắn, Hoàng Quý kề bên hầu hạ cònTương Nhược Lan đứng cách đó không xa. Bởi vì Cảnh Tuyên Đế đãdặn dò, Hoàng Quý không làm kinh động bất kì ai.
217 Thái phu nhân nghe đượchạ nhân báo lại rằng Tương Nhược Lan đã trở lại. Bà thở dài một hơi. Sáng naybà đến Thu đường viện lại thấy con nước mắt ràn rụa, hơn nữa những lời TươngNhược Lan từng nói càng khiến bà lo lắng đề phòngThật ra, bà không phải làkhông hài lòng với Tương Nhược Lan, bà dù rất thích Thanh Đại nhưng trong lòngbà, Thanh Đại không thể so sánh với Tương Nhược Lan được.
218 Thu đường việnCận Thiệu Khang độtnhiên buông bút, cúi đầu: - Cái nàyta không thể kí Tương Nhược Lan tronglòng hiện lên một tia thất vọng - Ngươimuốn thế nào? Cận Thiệu Khang nhìn thấysự thất vọng trong mắt nàng: - Nàngnghĩ rằng ta đang giở trò vô lại đúng không? Hắn cười cười tự giễu,cười còn khó coi hơn khóc: - Cũngđúng, ta là một kẻ tiểu nhân không tuân thủ lời hứa, khó trách nàng sẽ khôngtin ta… Hắn đứng lên, cầm lấy mộttờ giấy khác: - Chúngta là thánh chỉ tứ hôn, đơn hòa ly phải nộp cho bộ hộ, đến lúc đó chuyện sẽ làmlớn, lý do trong đơn của nàng không đủ, đám ngôn quan sẽ không bỏ qua cho nàng.
219 Năm năm sau, Đại Lương,thành nhỏ Khải Châu ở phương namKhói hoa tháng ba, phươngnam đúng là tiết cỏ xanh, muôn hoa đua nở, chim hót líu lo. Con sông Tương trong suốtxuyên qua cả Khải Châu, hai bờ sông là vô số những lầu hồng gác tía, là nơi ởcủa những danh môn vọng tộc.
220 Đoàn người Kiều phu nhântrở lại khách sạn, vừa xuống xe ngựa, tiểu nhị đã bước lên đón: - Kiềuphu nhân, người đã về, có người chờ đã lâu. Tử San ở một bên cườinói: - Có phảilà lại có người đến xin chữa bệnh không? Từ sau khi Kiều phu nhânchữa khỏi cho bệnh của Vương lão gia truyền ra ngoài, mỗi ngày đều có người đếnkhách điếm xin gặp.