1 Làm thế nào để có thể sống yên ổn cùng với 1 quỷ hồn? Đây chính là vấn đề vô cùng cấp bách đối với Nhạc Tích, càng nguy hiểm hơn là, con quỷ này đã chiếm đoạt mất cái giường nhỏ của nàng rồi, mặc dù đây chỉ là 1 cái giường đơn sơ được bện bằng cỏ khô, nhưng đó chính là chỗ nằm nghỉ của nữ nhi nhà người ta đấy.
2 Ô đó đương nhiên là Nhạc Tích không mua. Nói đùa à, vật đó là đồ quý, cho dù có đem bán nàng đi cũng chưa chắc mua nổi một cái cán. Tiểu thuyết thì ngược lại, căn bản là nàng cũng thích xem, mua thêm mấy quyển cũng chẳng sao.
3 Nhạc Tích vẫn đưa quỷ hồn công tử tới khu nghĩa địa kia, ngoại trừ trẻ con mất sớm, thiếu nữ đoản mệnh và người già thì số còn lại quá ít ỏi. Nhìn vào danh sách, Nhạc Tích cảm thấy hành trình đi hỏi hộ này của nàng cũng không tới mức quá khó khăn cho nên nàng để quỷ hồn công tử tự vẽ một bức họa của mình.
4 Nhạc Tích cảm thấy đúng là nàng đang nuôi một đại gia rồi, nhưng càng bi thương hơn là nàng lại nuôi đến cam tâm tình nguyện. Đã không ngừng phục vụ hầu hạ, lại còn bị mắng chửi nữa.
5 Nói là có cách cuối cùng không phải là cái cách ngốc nghếch ôi thiu sao? Nhạc Tích vừa phỉ nhổ vừa thấp thỏm cầm mấy bức tranh mà quỷ hồn công tử đưa cho bảo là bán lấy tiền.
6 Từ khi sinh ra tới nay, lần đầu tiên có chuyện khiến Nhạc Tích đau đầu tới vậy. “Tiểu cô nương, tiểu cô nương …” Nhạc Tích ngẩng đầu lên, vị đạo sĩ nói chuyện với nàng hôm trước lại đứng trước mặt nàng.
7 Mấy tháng sau… Biểu cữu ở xa nhiều năm không liên lạc với Nhạc Tích gửi một phong thư tới, nói rằng đã phát tài ở thành Diệp Lương, muốn nàng tới đó nương tựa.
8 “Này này, rốt cuộc thì bao giờ ngươi mới chịu tỉnh lại!” “Này này, ngươi mà không chịu tỉnh lại ta sẽ phá nhà ngươi đấy!” “Không đúng, nếu ngươi còn không tỉnh lại ta sẽ mang ngươi tới nhà ta luôn.