21 Cửu U Đảo Chủ tuy nói không lớn nhưng do bên trong ngầm vận công lực cho nên trên đảo đêm tịch mịch này thì trong vòng mấy mươi trượng, người nghe tợ hồ như người nói đang đứng trước mặt mình.
22 Bọn Qúa Nam Bình cả ba tợ hồ như không thể ngờ tới kẻ họ muốn tìm lại ẩn ngay trên mỏm núi, nghe tiếng cười đều sửng người, chỉ trong cái chớp mắt chưa kịp thóai lùi một thốn, đã thấy Đồng Thiên Kỳ đỉnh lập hiên ngang ngay trước cửa động cách ngoài năm xích.
23 Lại nói khi Đồng Thiên Kỳ lộn người ra tới trước thì vừa khéo tránh được một trảo của người tập kích phía sau, vô tình trảo đó dính đúng vào mặt của Qúa Nam Bình nên lão ta mới rú lên quằn quại như vậy.
24 Đồng Thiên Kỳ nói không lớn nhưng toàn trường mọi người hầu như đều nghe rất rõ. Ngạc nhiên nhất vẫn là hai lão ma đầu, "Kiêu Trung Hồ" Cổ Tâm Dật nhìn "Tà Trung Ác" Cát Tùng Nam rồi cất tiếng trầm lãnh nói :- Quả hổ phụ sinh hồ tử.
25 Trác Kình Mãnh Long đứng lặng người đưa mắt nhìn ra biển sóng lô nhô vô tận, bất giác chép miệng than dài, rồi chửi đổng lẩm bẩm một mình:- Mẹ kiếp, đám dân không đáng chết này, mẹ chúng nó sao lại kéo nhau đến đây chứ?Ngũ Xảo Vân đứng bên cạnh nghe vậy buột miệng hỏi:- Lão vẫn còn nhớ đến anh ta?- Đương nhiên, đáng tiếc nó không nên giết bao nhiêu người vô tội thế này mới đúng.
26 Ba người quần lấy nhau động thủ đã ngoài mười chiêu nhưng không hề hay biết có người thứ ba xuất hiện, bởi vì bọn họ chừng như để hết tâm trí vào cuộc đấu, biết chỉ cần sơ hở là thủ bại ngay tức khắc.
27 Bấy giờ Kim Lệnh công tử từ nhìn tả hữu bốn đại hộ pháp của mình, chừng như đã yên tâm chắc thắng mới nhìn Đồng Thiên Kỳ trầm giọng nói:- Đồng Thiên Kỳ, bổn công tử hỏi ngươi một lần cuối, ngươi định thế nào?Nghe giọng nói trầm lãnh đầy hăm dọa của gã, Đồng Thiên Kỳ chỉ cười nhạt như không đáp:- Kim Lệnh công tử ngươi hôm nay chỉ e sống thoát khỏi đây đã là khó, Đồng mỗ khuyên ngươi tốt nhất nên nghĩ đến bản thân ngươi trước Kim Lệnh công tử cười "hắc hắc" mấy tiếng tỏ ra căm giận:- Hừ, nói vậy là ngươi cự tuyệt bổn công tử?- Tôn giá thừa hiểu như vậy, há cần phải hỏi?Trong ánh mắt sắc lạnh của Kim Lệnh công tử hằn sát khí, gã bỗng ngửa mặt cười kha khả:- Đồng Thiên Kỳ, người trên thiên hạ không biết thức thời, có lẽ chỉ một mình ngươi.
28 Bấy giờ Địa Sát lệnh chủ nghe ba tiếng Huyết Kiếp Thủ thì mặt không khỏi đổi sắc, buột miệng la lên hỏi:- Huyết Kiếp Thủ! Huyết Kiếp thủ! Chẳng lẽ ngươi có quan hệ với Vân Không thực sao?Kim lệnh công tử vừa nghe xong, trong đầu lóe một suy nghĩ.
29 Tiềm Long Thần Công có mặt trên giang hồ mấy trăm năm, là môn võ công vang danh thiên hạ, với nhân vật bôn tẩu giang hồ như Địa Sát lệnh chủ quyết không thể không biết.
30 Bấy giờ Đồng Thiên Kỳ vì hoàn toàn không chút phòng bị khoảng cách đã gần mà "Tiêu Thiên Sư" lại xuất thủ rất đột xuất, cho nên Đồng Thiên Kỳ nhận lãnh đúng một chưởng của gã Đồng Thiên Kỳ bị bắn ra ngoài sáu bảy xích, lăn người chạm vào một khối đá lớn đánh ầm một tiếng, tuy rằng với công lực như "Tiêu Thiên Sư" thì khó làm chàng trọng thương, thế nhưng nhất thời khí huyết cũng đảo lộn Chàng chỉ kịp vừa tựa vào bờ đá để đứng lên thì Mai Phụng Linh đã chạy bổ đến, giọng đau xót la lên :- Đồng công tử, chàng.
31 Tiếng cười làm Huyết Phán và Tiêu Thiên Sư chạy bổ ngay đến. Hai người thấy hiện trạng của Đồng Thiên Kỳ và sắc mặt thư giãn của đại ca thì như cất được khối đá trong người.
32 Phi Hà Đảo có diện tích rộng lớn tới năm mươi dặm vuông bao gồm nhiều hòn núi lớn cao ngất tạo thành một dãy tiếp liền vây quanh ba phía bắc, tây, đông Thoai thoải về phía nam là thung lũng, mỗi bệ tới hai dặm.
33 Nhìn thấy chưởng ảnh bao quanh mình dày đặc như đan lưới, nét mặt vẫn quen trấn tỉnh của Đồng Thiên Kỳ cũng thoáng hiện chút sắc thái ảm đạm. Lý do không phải vì chiêu thức công thế của hai người quá kỳ ảo đến nổi chàng không biết ứng phó ra sao mà vì chàng không ngờ Nhan Ngọc Dung lại hận mình đến mức độ ấy, nàng tập trung công vào những tử huyệt trên người chàng.
34 Nghe nhi tử hạ lệnh, Nhị Thánh không phản đối gì. Hiển nhiên hai lão này tuy tin chắc Đồng Thiên Kỳ không thể sống rời khỏi đây nhưng vẫn có ý đề phòng bất trắc.
35 Thạch động tuy chỉ là một tòa thiên nhiên nhưng vẫn có bàn tay người bồi bổ lại nên cũng sạch sẽ và thanh thoát. Đồng Thiên Kỳ không ngờ tại một nơi cao vút thâm u này lại có thạch động.
36 Đồng Thiên Kỳ lúc Này bấy giờ chẳng khác gì cây đèn tim khô dầu cạn, bụng cầm chắc cái chết trong tay. Tuy bị vật gì giữ chặt nhưng lòng vẫn không chút hoang mang kinh sợ, chỉ than thầm :"Đây là nơi táng thân Đồng Thiên Kỳ ta mất rồi!".
37 Vừa nghe nhắc đến Nhật Nguyệt Bang, từ đôi mắt Đồng Thiên Kỳ phát ra tia hàn quang lạnh lẽo kinh người. Chàng lạnh lùng cười nói :- Nói như vậy tôn giá cũng là chân tay của Nhật Nguyệt Bang ?"Địa Đao" Ngũ Tinh Khôi cười khùn khụt đáp :- Trước mắt lão phu tịnh không phải thuộc về Nhật Nguyệt Bang chỉ vì còn có một điều kiện chưa thỏa đáng.
38 Vừa nghe lệnh vị Đại Hộ pháp, chúng nhân Phi Hà Đảo cùng nhất tề vung đao dương kiếm, tiếng người thét lẫn với tiếng chó sủa huyên náo cả một vùng thắt chặt vòng vây nhằm Đồng Thiên Kỳ ở giữa tấn công.
39 Tuy Đồng Thiên Kỳ là người khi gặp chuyện bất trắc đều tỏ ra minh mẫn cơ trí nhưng lúc này chàng không ngờ Kim Lệnh công tử hèn hạ tới mức mượn thân thiếu nữ kia để mong cứu mạng mình.
40 Nghe giọng nói đắc thắng của Phi Hà Đảo chủ, Đồng Thiên Kỳ không khỏi ngạc nhiên. Mặt chàng lộ vẻ sát cơ lẩm bẩm :- Đã biết rõ đến đây tìm chết mà lão vẫn y hẹn tìm đến, Yên Di Thánh thật là người biết thủ tín.